Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2132

Chương 2132 Chương 2132

Tôi vội vàng quay đầu lại, hô to một tiếng:

“Mọi người, nhanh chóng chạy ra ngoài đi…”

*****

Mặc dù mọi người đều bị sốc trước sức chiến đấu mạnh mẽ cùng với sức mạnh bộc phát từ trường kiếm của tôi.

Nhưng lúc này, mạng sống là quan trọng nhất, nên sau khi thân cây to kia bị tôi phá nát, ai nấy cũng nóng lòng muốn xông lên trước.

Vừa nghe tôi hét lên như vậy, làm gì còn ai đứng ngây ngốc tại chỗ nữa chứ?

Cả một đám đều vội rảo bước, kẻ cõng, người khiêng, bạn nâng,… tóm lại là cố lôi nhau ra ngoài hết.

Mỗi người đều vắt chân lên cổ, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mà chạy về phía trước.

Tôi đứng ở phía trước chỉ huy, không ngừng thúc giục.

“Nhanh lên, mọi người nhanh lên…”

Bởi vì tôi nhận ra rằng, tốc độ bùng lại của ngọn lửa quá nhanh, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ bị lửa lớn cản lại.

Mỗi người đều thở hổn hển, nhưng không ai dám dừng lại.

Sau khi nhóm người cuối cùng chạy được ra ngoài, tôi cũng không dám nấn ná nữa.

Tôi tung người lên, nhảy thẳng ra bên ngoài.

Ngay sau khi tôi vừa rời đi, thì phía sau đã vang lên một tiếng “răng rắc” rất lớn.

Lại thêm một cái cây rất lớn nữa bất ngờ bị lửa thiêu rụi, gãy ngang và đổ xuống.

Nguy hiểm nhất là, nó rơi ngay vào vị trí mà trước đó tôi vừa đứng.

Nhìn cái cây khổng lồ chìm trong biển lửa, trong lòng tôi vẫn còn thấy sợ hãi.

Nó rơi gần đến mức, chỉ suýt chút nữa thôi tôi đã bị đè chết rồi.

Nhưng cũng may, tôi phúc lớn mạng lớn, hơn nữa, người xưa cũng nói rất đúng: Gặp đại nạn không chết, tất có phúc báo tới cuối đời.

“Đinh Phàm, nhanh lên!”

Dương Tuyết cũng chú ý tới tình huống ở phía sau, cô ấy rất lo lắng cho tôi, nên vội vẫy tay gọi.

“Tới đây!”

Tôi đáp lại một tiếng, rồi nhanh chóng chạy về phía trước.

Lão Phong, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ, Tử U và sáu kiệt Tấn Tiệp Môn đều đang đợi tôi.

Thấy tôi đã đuổi kịp, lúc này họ mới chịu chạy đi.

Ngọn lửa phía sau lưng chúng tôi đã không thể kiểm soát, biến thành một biển lửa lớn.

Về phần nhóm cổ sư kia, chúng rút lui trước chúng tôi, đã sớm chạy trốn mất dạng rồi.

Mà lúc này chúng tôi cũng không thể dừng lại ở đây, vì đám cháy rừng đang bùng lên rất nhanh, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nếu không, rất có khả năng chúng tôi sẽ trở thành vong hồn vất vưởng tại vùng núi này.

Chúng tôi cứ chạy, chạy mãi, ước chừng phải tới 20 phút sau, cuối cùng mọi người cũng chạy tới nơi an toàn.

Mọi người cùng nhau chạy ra khỏi rừng sâu.

Mà ngọn núi và khu rừng phía sau lưng chúng tôi lúc này đã chìm trong biển lửa đỏ rực.

Thỉnh thoảng, tôi còn có thể nghe được tiếng nổ “lách tách” của cành khô.

Mỗi một người trong đám chúng tôi có thể nói là đều dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ để chạy, nên lúc này, ai cũng mệt đến bở hơi tai.

Mới vừa lao ra khỏi khu rừng nọ, đã có rất nhiều đệ tử của phái Cản Thi ngã rạp trên đất vì kiệt sức, cơ thể không chống đỡ nổi nữa.

“Tôi, tôi không thể chống đỡ nổi nữa, mệt, mệt quá rồi!”

“Không xong rồi, tiểu sư muội kiệt sức ngất đi rồi!”

“Sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không, bọn em không thể chạy được nữa…”

“…”

Không có cách nào khác, các đệ tử của phái Cản Thi đã chiến đấu với đám cổ sư trong một thời gian rất dài.

Hiện giờ còn phải chạy trốn liên tục với cường độ cao như vậy, tất cả mọi người đều đã kiệt sức.

Chỉ có mấy người có đạo hạnh cao hơn một chút, là cố thể cố gắng kiên trì tới bây giờ.

Lý Đông Lôi liếc nhìn mọi người, rồi đi tới trước mặt tôi, nói:

“Đinh, Đinh Phàm đạo hữu, mọi người cần nghỉ ngơi một lát đã…”

Khi Lý Đông Lôi gọi tên tôi, kỳ thật chính anh ta cũng có chút lắp bắp.

Cho dù trước đây, khi còn ở trên núi Tử Tiêu, chúng tôi từng có chút xích mích.

Lúc trước, thậm chí Lý Đông Lôi còn tuyên bố muốn đánh chết tôi ngay trên võ đài.

Kết quả thì sao! Tôi đã làm anh ta mất mặt ngay tại Cửu Tiêu Quan.

Nhưng hiện tại, tôi lại là người đã cứu anh ta, cứu chúng đệ tử của phái Cản Thi.

Điều này khiến cho trong lòng Lý Đông Lôi rất bối rối, cho nên lúc gọi tên tôi, anh ta có hơi ngập ngừng.

Nhưng tôi lại chẳng hề để ý tới điều đó, bởi cho dù nói thế nào đi chăng nữa, thì chúng tôi cũng đứng trên cùng một chiến tuyến, cùng đối đầu với đám tà ma ngoại đạo kia.

Vì thế tôi thẳng thắn gật đầu:

“Được. Nhưng nơi này cũng không an toàn cho lắm, có thể xung quanh vẫn còn những tên cổ sư đang rình rập, nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được…”

Lý Đông Lôi gật gật đầu, xem như đồng ý với lời của tôi.

Ngay sau đó, anh ta đến tiếp đón các đệ tử của phái Cản Thi, cho phép bọn họ nghỉ ngơi một chút, sau đó lại lên đường tiếp.

Mấy người nhóm chúng tôi cũng ngồi xuống nghỉ chốc lát.

Lão Phong đưa cho tôi điếu thuốc, rồi nói:

“Lão Đinh, vừa rồi khi chiến đấu với đám cổ sư kia, cậu có phát hiện ra không.

Trên quần áo của bọn chúng đều có kí hiệu đặc biệt!”

Nghe được lời này, tôi quay lại nhìn lão Phong theo bản năng.

Tên nhóc này đang hút thuốc nhả khói, trông bộ dáng có vẻ suy tư lắm.

Nhưng tôi lại khẽ lắc đầu: “Kí hiệu gì cơ?

Tôi chỉ chú ý tới quần áo trên người chúng có màu tro đen, còn lại không thấy được bất cứ kí hiệu gì cả?”

Không đợi lão Phong trả lời, Tử U cùng Dương Tuyết ngồi bên cạnh bỗng nhiên đồng thanh đáp:

“Một đóa hoa sen màu đen!”

Nói xong, hai cô gái không khỏi liếc nhìn nhau một lượt.

Nhưng sau khi tôi nghe được lời này, trong lòng lại không khỏi vang lên một tiếng “lộp bộp”.

Bình Luận (0)
Comment