Trong lúc nhất thời, đủ loại câu hỏi xuất hiện trong đầu óc của tôi.
Mà mỗi một câu hỏi đều khiến người ta phải đau đầu.
Nhưng nếu bổ sung thêm vào những suy luận trước đó chúng tôi đưa ra, thì nhóm cổ sư kia, có thể chính là bọn hạ cổ độc, tạo ra cuộc bạo loạn hai ngày nay.
Nghĩ tới đây, sắc mặt tôi dần dần trở nên ngưng trọng.
Trong lúc mơ hồ, tôi cảm thấy có một thế lực tà ác mới đã xuất hiện.
Lần này không phải là đám Mắt Quỷ, cũng chẳng phải Nhật Nguyệt, mà là một thế lực đặc biệt khác đã đứng sau đám cổ sư độc ác kia.
Tôi vừa kịp nghĩ tới đây, Tử U ngồi bên cạnh đã đột nhiên nói:
“Phong Tuyết Hàn, nói không chừng ngọn lửa có hình hoa sen màu đen trước kia anh nhìn thấy, có liên quan tới đám cổ sư này.
Ngọn lửa hình hoa sen đen lúc ấy khiến cho anh và sư phụ anh cảm thấy sợ hãi, có lẽ được tạo ra từ một loại bùa chú nào đó mà thôi…”
Lão Phong nghe Tử U nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm:
“Có lẽ, cũng có thể là như vậy!”
Nói xong, lão Phong không nói tiếp nữa.
Nhưng trong đôi mắt của cậu ấy hình như lại chứa đầy sự u sầu.
Tôi không biết năm đó lão Phong đã trải qua những gì, cũng không được tận mắt chứng kiến cảnh con chuột yêu kia bị ngọn lửa hình hoa sen đen thiêu chết.
Nhưng nếu có thể làm lão Phong nhớ lại ký ức từ nhiều năm như vậy, tất nhiên đó không phải là một ngọn lửa được tạo từ bùa chú bình thường.
Mọi người ngồi nghĩ một lát, nhưng cũng chẳng ra được thêm manh mối nào.
Vì thế, tôi nghĩ đến việc, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để hỏi thăm các đệ tử của phái Cản Thi một chút.
Rốt cuộc thì họ cũng đối mặt với những tên cổ sư kia trước chúng tôi rất lâu.
Tin tức mà họ có hẳn cũng nhiều hơn chúng tôi.
Nhưng đúng lúc tôi đang định tìm người để hỏi, thì đột nhiên chú ý đến một đệ tử của phái Cản Thi ngồi kế bên mình.
Người này không phải ai khác, chính là người bị tôi đánh mấy hôm trước.
Cũng chính là anh họ của tên du côn tóc vàng, cậy danh tiếng đệ tử của phái Cản Thi để bắt nạt người khác, Mao Long.
Tôi mỉm cười tươi như hoa, trực tiếp hỏi thăm anh ta:
“Ôi chao, tên nhóc nhà cậu cũng có mặt ở đây à?”
Mao Long vừa nghe tôi hỏi như vậy, nhất là khi nhìn thấy nụ cười của tôi, anh ta suýt nữa đã bị dọa khóc.
Nếu để cho sư môn biết được, tại thành Phương Hoàng, anh ta dám làm ra hành vi cáo mượn oai hùm, bắt nạt dân lành…
(“Bắt nạt dân lành”: Nguyên văn tác giả dùng từ “Khinh nam bá nữ” 欺男霸女, có nghĩa là bắt nạt kẻ yếu, nam nữ không tha.)
Nhất định anh ta sẽ bị phế đi tu vi, rồi bị tống cổ ra khỏi sư môn.
Nhưng lúc này, anh ta vẫn phải giữ khuôn mặt tươi mỉm với tôi.
Chỉ là nhìn dáng vẻ kia, trong còn khó coi hơn cả khóc.
“Đinh, Đinh, Đinh, Đinh đạo hữu…”
Mao Long lo lắng tới muốn chết, đến lời nói cũng chẳng được rõ ràng.
Nhưng tôi lại chẳng muốn nói tới chuyện cũ, chỉ tiếp tục nói:
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, đám cổ sư kia có lai lịch thế nào?
Nhóm của các anh sao lại chạm mặt với bọn chúng vậy?”
Mao Long nghe tôi hỏi hai câu ấy, tâm trạng đang căng thẳng mới tốt lên được một chút.
“Đinh, Đinh đạo hữu, chúng tôi, kỳ thật chúng tôi được sư môn sắp xếp tới để hỗ trợ mấy người…”
“À! Tới hỗ trợ chúng tôi sao?”
Trong lòng tôi nhất thời có chút kinh ngạc, ngay khi chúng tôi phát hiện ra Nhện Quỷ là giống loài ngoại lai, mấy người Dương Tuyết và Tử U đã nhanh chóng liên hệ với Đạo môn.
Đồng thời, chúng tôi cũng nhận được lời thông báo, rất nhanh sẽ có đệ tử của phái Cản Thi tới hỗ trợ.
Sau đó liên thủ với chúng tôi, cùng đối đầu với ả Nhện Quỷ kia.
Mà phái Cản Thi chỉ cách thành Phượng Hoàng rất gần, nếu dùng hết tốc độ thì chỉ mất nửa ngày đường là tới.
Nhưng kết quả thì sao? Chúng tôi lại phải chờ hơn ba ngày trời.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ không chờ được viện binh tới, mà ngược lại, chúng tôi còn phải đi cứu bọn họ.
Tôi âm thầm cười khổ, mà Mao Long lại tiếp tục kể lại:
“Chỉ là ở nơi này lại có ngã rẽ, cho nên chúng tôi bị trì hoãn lại…”
Giọng nói này vừa cất lên, lại bỗng dừng lại.
Bởi vì Mao Long đang bị thương nặng, trong người cảm thấy khó chịu, nên đã bị ho khan.
Mà cùng lúc đó, Lý Đông Lôi lại chợt đi tới, anh ta vỗ vào bả vai của Mao Long đang nói chuyện.
“Đại sư huynh!”
Mao Long nhìn thoáng qua Lý Đông Lôi, Lý Đông Lôi gật đầu với anh ta:
“Để anh kể nốt mọi chuyện cho Đinh Phàm nghe!”
Nói xong, Lý Đông Lôi nhìn về phía tôi.
Anh ta mỉm cười xấu hổ, coi như đó chính là một lời chào hỏi.
Đồng thời, Lý Đông Lôi cũng tiếp lời:
“Trên đường chúng tôi tới thành Phượng Hoàng, có một vị sư đệ trong nhóm đã tình cờ phát hiện ra ba gã cổ sư tà đạo.
Lúc ấy, bọn chúng đang lợi dụng cổ trùng để đánh ngất mấy người qua đường, rồi rút hơn phân nửa tinh khí của con người.
Bởi vì thực lực của vị sư đệ ấy không đủ, cho nên cũng không dám đánh động đến bọn chúng.
Cuối cùng, chỉ có thể lặng lẽ bám đuôi chúng, và lặng lẽ liên lạc với chúng tôi từ xa.
Như vậy, tất cả sư huynh đệ chúng tôi mới đi theo chỉ dẫn của sư đệ.
Cuối cùng, chúng tôi tiến vào trong khu rừng già này.
Và trước một ngọn núi chưa biết, chúng tôi đã tìm thấy hang ổ của đám cổ sư…”
Nghe đến đó, lão Phong, Dương Tuyết, Tử U và những người khác cũng vội tập trung lại nơi này.
Họ đều muốn nghe xem, rốt cuộc đám cổ sư kia có địa vị gì.