Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2137

Chương 2137 Chương 2137

Những con côn trùng nọ có thể bay, nhưng kích thước của chúng rất nhỏ, cùng lắm chỉ bằng một sợi tóc.

Lúc này chúng đang tập trung dày đặc trong không gian tầm một mét khối.

Hơn nữa, sau khi tên cổ sư cầm đầu kia gọi đám công trùng này ra…

Mấy chục tên cổ sư ở xung quanh gã cũng thi triển tà pháp, lần lượt gọi cổ trùng của bản thân ra.

Có kẻ huýt sáo, có kẻ dùng thủ ấn, có kẻ lấy ra từ hộp hoặc chai, hay từ một vài thứ chất lỏng kỳ quái, đất sét gì gì đó,…

Nhưng tất cả đều là cổ trùng, không có một ngoại lệ nào.

Hoặc là một đám cổ trùng, hoặc là một cổ trùng mẹ có thể sinh sản với tốc độ chóng mặt…

Tóm lại là trông dáng vẻ của con nào con nấy cũng rất quái lạ, đa dạng. Nhưng không có một ai dám hoài nghi về mức độ nguy hiểm của đám cổ trùng này…

*****

Cổ sư của Hắc Liên Giáo lại xuất hiện lần nữa.

Nhưng lúc này đây, số lượng của bọn chúng đã ít hơn lúc trước rất nhiều.

Một mặt, là bởi vì khi chúng tôi đánh lén đã giết chết không ít tên cổ sư.

Mặt khác, chúng đã phải bỏ mạng trong đám cháy rừng kia.

Hoặc là lửa thiêu chết, hoặc là chạy lửa mà lạc vào rừng sâu.

Nhưng ngay cả khi như vậy, thì số lượng của đám này vẫn còn hơn 60 người, vẫn rất nhiều.

Nhìn về phía chúng tôi, cộng thêm cả chục người chúng tôi và đệ tử của phái Cản Thi lại cũng mới chỉ có 32 người.

Nói cách khác, sau quá trình phá vỡ vòng vây…

Chúng đệ tử của phái Cản Thi, đã có khoảng mười người bị thiệt mạng.

Kỳ thật cũng chẳng có cách nào khác, đa phần những người còn sống sót ở đây đều phải đi qua một đường máu, những người đã mất xem như là chẳng may vậy.

Chỉ là bây giờ, chúng tôi lại gặp phải đối mặt với một bài kiểm tra lớn.

Đó chính là hơn 60 tên cố sư này, mà ai trong số chúng cũng có cổ trùng.

Mới chỉ trong một cái nháy mắt, khắp bốn phía của khu rừng đã xuất hiện một lượng lớn cổ trùng.

Đám cổ trùng này cũng đa dạng chủng loại, lớn nhỏ không đồng đều.

Nhưng trong cả đám này, con nào cũng chứa kịch độc, nếu không thì cũng có khả năng ăn mòn hoặc sinh sản mạnh mẽ.

Một khi bị chúng bám vào người, nếu không bị chết bởi độc tố, thì cũng bị chất nhầy của chúng ăn mòn da thịt.

Hoặc là, trực tiếp bị ký sinh, rồi bị côn trùng ăn sạch cả người.

Nhìn thấy nhiều loại cổ trùng xuất hiện cùng lúc như vậy…

Mỗi người chúng tôi đều vô thức lùi lại phía sau.

Đùa cái kiểu gì thế, cố gắng đối đầu với cả đám cổ trùng thế này, khác quái nào tự tìm đường chết đâu?

“Đại, đại sư huynh, hiện tại, hiện tại chúng ta phải làm sao?”

“Em, em sợ quá!”

“Sư huynh, chẳng lẽ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này ư?”

“Xong rồi, chúng ta nhất định không thể trở về được nữa…”

“…”

Đám đệ tử của phái Cản Thi lại nhốn nháo.

Nhưng sắc mặt tôi lại tối sầm xuống, tiến về phía trước một bước.

Chuyện tới nước này, sợ hãi cũng chẳng có ích gì, mà chỉ càng khiến cho mình rơi vào thế bị động thêm mà thôi.

Điều mà chúng tôi phải làm bây giờ, chính là đối mặt, chỉ có đánh một trận thì mới tìm ra được đường sống.

Như thế, mọi người mới có thể đột phá trùng vây, tìm cơ hội chạy trốn.

Tôi nắm thật chặt thanh trường kiếm trong tay, rồi nói thẳng:

“Các vị, nếu muốn sống, chúng ta cũng chỉ có thể đánh một trận thôi!”

Tôi vừa dứt lời, Lý Đông Lôi cũng ở bên cạnh quát lên một tiếng:

“Không sai, muốn sống thì đều phải sốc lại tinh thần, chúng ta cùng nhau xông lên trước!”

Một số ít đệ tử còn chút lý trí của phái Cản Thi cũng sôi nổi tiếp lời, cố gắng động viên những người đồng môn đang sợ hãi của mình.

“Sợ cái quái gì! Chúng ta cùng nhau làm thịt bọn chúng!”

“Đúng thế, vừa rồi có hơn một trăm tên cổ sư tà giáo còn chẳng thể giết được chúng ra, bây giờ cũng chẳng thể!”

“Mẹ kiếp, ông đây liều chết!”

Theo sau từng tiếng gầm nhẹ này, những đệ tử vừa rồi đã đánh mất lòng tin cũng bị lây nhiễm theo.

Rất nhiều người đã nghiến răng nghiến lời, tiếp tục cầm chặt lấy kiếm gỗ đào của mình.

Muốn sống, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu, nếu không cũng chỉ có một đường chết mà thôi.

Về phần mười mấy người trong nhóm chúng tôi, lại không có chút nào sợ hãi.

Tất cả đều lộ ra vẻ mặt kiên định, lần lượt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Cùng lúc đó, tên cổ sư cầm đầu kia lại cười lạnh một tiếng:

“Hừ! Bản tôn cũng muốn nhìn thử xem, lũ chúng mày còn có bản lĩnh gì!”

Nói xong, gã hợp hai tay trước ngực.

Bỗng nhiên, thủ ấn trên tay gã biến hoá, trong miệng gã cũng gầm nhẹ lên một tiếng:

“Cắn chết bọn chúng!”

Vừa dứt lời, cả bầy côn trùng màu đỏ kia đột nhiên lao về phía chúng tôi.

Nhìn từ phía xa, trong bầy côn trùng này cứ như một đám mây lửa vậy.

Nhìn thấy cảnh này, trên khóe miệng tôi cũng chỉ nở một nụ cười, cơ thể tôi dịch sang bên cạnh theo bản năng.

Bên này, cơ thể tôi vừa kịp di chuyển, thì tên cố sư đứng phía đối diện kia đã nhíu mày lại, dự cảm điều chẳng lành.

Ngay sau đó, gã liền thấy phía sau lưng tôi xuất hiện hai bóng người.

Một người tay cầm Bảo Kính Tử Kim, cũng chính là lão Phong, một người khác là Hồ Mỹ.

Trong lòng tên kia tuy rằng cảm thấy có chút quái lạ, nhưng cũng không thèm để hai người kia vào trong mắt.

Hai tay gã hợp thành ấn, tiếp tục ra lệnh cho bầy cổ trùng tiến về phía trước.

Những tên cổ sư bên cạnh gã cũng lần lượt kết thủ ấn.

Trong miệng chúng cũng không ngừng đọc mệnh lệnh:

“Lên!”

“Đi!”

“Hạ độc chết bọn chúng!”

“Ăn sạch bọn chúng đi…”

“…”

Sau khi những âm thanh đó vang lên, bầy cổ trùng ở phía sau cũng lao thẳng về phía chúng tôi như ong vỡ tổ.

Bình Luận (0)
Comment