Ngay lúc này, khi bầy trùng độc màu đỏ chỉ còn cách chúng tôi chưa tới 5m nữa…
Lão Phong cùng Hồ Mỹ lại thình lĩnh vận khí.
Ngay sau đó, chỉ thấy Bảo Kính Tử Kim trong tay lão Phong chợt lóe sáng.
Một luồng ánh sáng bắn ra, đánh trúng bầy cổ trùng màu đỏ kia chỉ trong chớp mắt.
“Oanh” một tiếng, luồng sáng ấy đã nổ chết một phần ba bầy cổ trùng.
Tên cổ sư thủ lĩnh nheo mắt lại, tuy rằng gã có chút oán giận và không cam lòng, nhưng cũng không quá để ý.
Bầy cổ trùng này của gã có tên là “Hồng sắt” (rận đỏ).
Chúng không những có chứa kịch độc hiểm ác, mà còn có năng lực sinh sản rất mạnh.
Một khi cắn trúng kẻ địch nào, nó sẽ chui vào trong làn da của kẻ đó, sau đó bắt đầu sinh sôi nảy nở điên cuồng.
Dù hiện tại đàn Hồng sắt đã bị giết chết một phần ba, nhưng sau khi chúng bám được vào cơ thể người sống, thì sẽ lập tức biến thành gấp mấy lần.
Bởi vậy, gã vẫn không ngừng điều khiển Hồng sắt bay thẳng về phía trước.
Chỉ tiếc là, gã có tính ngàn vạn lần, vẫn tính sót một chuyện.
Hồ Mỹ luôn đi theo bên cạnh tôi, chính là một hỏa hồ ly ( hồ ly lửa ).
Cô ấy có được yêu lực độc đáo là thuộc tính lửa.
Ngay khi lão Phong phóng ra một luồng ánh sáng tím, Hồ Mỹ đã phồng má lên, khoảnh khắc đàn Hồng sắt kia bay tới gần, cô ấy bỗng nhiên phun lửa ra.
Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, một ngọn lửa đỏ rực được phun ra từ trong miệng của Hồ Mỹ.
Mà khéo làm sao, ngọn lửa nọ lại trực tiếp nhắm thẳng vào giữa đàn Hồng sắt kia.
Dù bầy Hồng sắt nọ có độc đến đâu, cũng chỉ là những con côn trùng nhỏ bằng sợi tóc.
Số lượng có nhiều thế nào, nhưng cũng phải tụ tập cùng nhau.
Giờ phút này bị một ngọn lửa mãnh liệt phun trúng, sao đám côn trùng kia còn giữ được mạng chứ?
Hơn nữa, ngọn lửa mà Hồ Mỹ phun ra lại chẳng phải là lửa bình thường, mà đó chính là “Yêu hoả”.
Bởi vì nó được Hồ Mỹ dùng chính yêu khí để châm lên, dù là nhiệt độ hay khả năng duy trì đều mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa thông thường.
Chỉ nghe âm thanh “xèo xèo xèo” vang lên không ngừng, những con rận có tên là Hồng sắt kia đã bị đốt cháy thành tro bụi chỉ trong phút chốc.
Từ đằng xa, tên cổ sư thủ lĩnh nhìn thấy thế, lập tức chết lặng.
Đây chính là cổ trùng mà gã nuôi dưỡng trong nhiều năm, có thể nói là kịch độc, dính và người nào là người đó phải chết.
Ngày thường, chúng được bám vào trong viên thuốc màu đen, đặt trong miệng gã. Đây chính là vũ khí cứu mạng của gã.
Nhưng bây giờ, bây giờ thì sao?
Chúng đã bị một ngọn lửa của Hồ Mỹ, đốt cháy thành tro bụi cả rồi.
“Mày, thế mà mày, thế mà mày dám thiêu chết Hồng, Hồng sắt của bản tôn…”
Có thể thấy tên cổ sư thủ lĩnh tức tới nỗi trợn trừng mắt, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài tới nơi.
Kết quả, Hồ Mỹ nghe xong lại thẳng thừng đáp trả một câu:
“Lát nữa bổn hồ còn muốn thiêu cả ông đấy!”
Nói xong, Hồ Mỹ lại há miệng, phun ra một ngụm lửa về phía một đàn côn trùng màu đen đang bay tới.
Yêu lực lan tràn, trong nháy mắt đã trở thành chất dẫn lửa.
“Rầm rầm” một tiếng, lửa bùng lên dữ dội, cả đàn côn trùng đang bay giữa không trung, đã bị giết chết hơn phân nửa.
Lão Phong ở bên cạnh thì chịu trách nhiệm chiếu Bảo Kính Tử Kim.
Sau một tiếng nổ “Phanh”, đám côn trùng màu đen nọ đã bị giết sạch.
Bên cạnh đó, ba người Tử U, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh cũng liên tiếp thi triển bùa chú, tạo ra những vụ nổ inh tai nhức óc.
Uy lực của những vụ nổ này có lẽ không bằng lão Phong cùng Hồ Mỹ, nhưng cũng gây ra sức sát thương lớn với bầy côn trùng kia.
Đương nhiên, tôi cũng chẳng nhàn rỗi mà đứng một bên.
Lập tức lao lên chiếc đấu với đám cổ sư, không để kéo dài thời gian.
Bởi vì đám côn trùng kia thực sự quá nhỏ, rất khó lòng phòng bị.
Cho nên, nếu có thể đánh nhanh thắng nhanh thì phải đánh nhanh thắng nhanh.
Bởi vậy, trong chốc lát, tôi đã sử dụng tới công pháp mạnh nhất của mình.
Theo sau sự xuất hiện của luồng đạo khí màu đỏ sậm, một luồng khí tức khổng lồ khiến cho người ta ngột ngạt, thình lình phóng từ trong người tôi ra ngoài…
*****
Hoả Thiên Công được thi triển, sức mạnh của tôi lại được tăng thêm.
Giờ phút này, tôi đã đạt được tới cảnh giới của Đạo Vương trung kỳ.
Hiện giờ, lão Phong, Hồ Mỹ và những người khác đã giải quyết được phần lớn đám côn trùng biết bay.
Còn về đám cổ trùng trên mặt đất, dựa vào cương khí trên người tôi, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là tôi sẽ không gặp vấn đề gì lớn.
Tôi siết chặt kiếm Thái Nguyên, lập tức gầm nhẹ một tiếng:
“Các vị đạo hữu, cùng tôi chiến đấu nào!”
Nói xong, tôi giậm chân một cái, cả người nhảy lên cao.
Đạo khí kích động, Hỏa Thiên Công uy áp (uy hiếp và trấn áp) bốn phía.
Những tên cổ sư có tu vi yếu ớt căn bản không chịu nổi.
Một khi để tôi tới gần, chúng chỉ có đường chết mà thôi.
Lý Đông Lôi thấy tôi lao ra, cũng vung tay hô to:
“Các sư đệ, sư muội, chúng ta xông lên!”
Nói xong, Lý Đông Lôi là người đầu tiên đuổi theo tôi, theo sát phía sau chính là các đệ tử của phái Cản Thi.
Lão Phong, Hồ Mỹ, Dương Tuyết, Tử U cùng sáu kiệt Tấn Tiệp Môn, cũng lần lượt chạy theo sau.
Đám cổ sư kia vừa phải khống chế bọn cổ trùng, vừa phải chiến đấu với chúng tôi.
Tốc độ của tôi cực nhanh, lao thẳng về phía tên cầm đầu của đám cổ sư.
Tên kia được gọi là Thương đại nhân, lúc này thấy tôi tấn công tới, cũng rút cây thước đen ra, cũng muốn sống mái với tôi một phen.