“Thằng nhãi con, đừng vội kiêu ngạo như vậy!”
Nhưng tôi đã tung người nhảy lên không trung, và chém thanh kiếm Thái Nguyên xuống.
“Yêu đạo, chịu chết đi!”
Hai loại vũ khí khác nhau va chạm, chỉ trong tích tắc, chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh” trầm vang, tia lửa tóe ra.
Hai luồng đạo khí hoàn toàn khác nhau đã va chạm trong nháy mắt.
Chúng lập tức tạo ra một vụ nổ,
Sự bùng nổ của đạo khí đã hóa thành gió xoáy, khuấy động bốn phía xung quanh.
Cũng trong nháy mắt này, tôi có thể cảm nhận được, tu vi của đối phương không hề tầm thường.
Hiện tại, thực lực của gã cũng ngang ngửa với tôi, cũng đạt được tới cảnh giới Đạo Vương trung kỳ.
Nhưng tôi tu luyện Hỏa Thiên Công, nên về cơ bản là hơn hẳn những người có tu vi cùng cấp.
Nếu chỉ dựa vào chút đạo hạnh này của gã, cũng chẳng phải là đối thủ của tôi.
Tôi thu trường kiếm lại, rồi tiếp tục ra đòn.
Đối phương cũng nắm chặt thanh thước đen, không ngừng chống đỡ đòn đánh của tôi.
Mấy người phía sau tôi cũng đang chiến đấu hết mình.
Cùng lúc đó, phía bên chúng tôi cũng đã có người ngã xuống. Còn phe đối phương, cũng có cổ sư phải bỏ mạng.
Chính nghĩa cùng tà ác, ánh sáng và bóng tối.
Đây là một trận chiến khốc liệt, một cuộc chiến đẫm máu.
Một trong những cổ sư kia, có kẻ bị Dương Tuyết dùng một chưởng giết chết.
Mà bên phía mấy vị đạo hữu phái Cản Thi của chúng tôi, cũng có người bị vô số côn trùng độc cắn tới tận xương.
Trong trận chiến khốc liệt này, tuy chúng tôi là người chủ động tấn công, xong cũng rơi vào thế bất lợi.
Nhân số của đối phương phải gấp hai lần chúng tôi, hơn nữa trong tay chúng còn có trùng độc hỗ trợ.
Giờ phút này, ngoại trừ mấy người có tu vi tương đối cao như chúng tôi là còn có thể chống đỡ được.
Những đệ tử còn lại của phái Cản Thi, quả thật cũng chỉ có thể dựa vào vận may để sống sót.
Lòng tôi cũng hiểu rõ một điều, tôi phải chớp lấy thời cơ để mở ra một con đường máu.
Chứ cứ tiếp tục kéo dài trận chiến, thương vong của phe chúng tôi sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhìn thủ lĩnh cổ sư chiến đấu với mình, tôi định tăng thêm công lực.
Mà tên thủ lĩnh kia lại đột nhiên cất lời:
“Nếu không phải trong người bản tôn đang có vết thương, thì chỉ với chút sức này của mày, đã phải bỏ mạng từ lâu rồi!”
“Ha ha, phải không đấy!”
Tôi khinh thường nói, mụ nộ nó, mày bị thương thì liên quan quái gì đến ông đây.
Nếu đã đối đầu, vậy thì mẹ kiếp, đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa.
Giờ khắc này, cả người tôi chấn động, trực tiếp tăng cường thi triển Hỏa Thiên Công.
Sau những ngày tu luyện và trải nghiệm ở thung lũng Hắc Ám…
Tôi đã có một sự hiểu biết hoàn toàn mới về Hoả Thiên Công.
Nếu tăng cường độ thi triển Hỏa Thiên Công, sẽ có thể làm tăng thêm nồng độ Hoả Thiên Khí ở trong cơ thể tôi.
Nồng độ và tỷ lệ của Hoả Thiên Khí càng cao, thì sức mạnh đương nhiên cũng tăng lên.
Trong trận huyết chiến ở thung lũng Hắc Ám, do sự giết chóc cực độ và điên cuồng thi triển, mà nồng độ của Hỏa Thiên Khí đã đạt tới 8%.
Sau lại, từ đó tới giờ, nó giảm trở lại mức 5%.
Hiện tại, tôi muốn gia tăng nồng độ của Hoả Thiên Khí lần nữa, tiếp tục gia tăng sức mạnh và tu vi của bản thân.
Đương nhiên, tôi cũng có thể sử dụng tới linh thạch.
Nhưng sau khi sử dụng linh thạch, cơ thể tôi sẽ phải chịu tác dụng phụ rất lớn.
Bây giờ rõ ràng là một cuộc giằng co, nếu lại sử dụng linh thạch, cơ thể tôi nhất định sẽ không chịu nổi.
Tiếp sau đó, có thể tôi sẽ phải nằm bẹp trên cáng, để người ta nâng đi.
Cho nên, tôi vẫn lựa chọn tăng nồng độ của Hỏa Thiên Khí, từ đó gia tăng công lực.
Rốt cuộc thì lần này cũng có rất nhiều người.
Có thể sống lâu thêm một chút thì tôi phải tận dụng.
Sau khi kêu lên một tiếng, Hỏa Thiên Công điên cuồng xoay vòng.
Bỗng nhiên, Hoả Thiên Khí trong cơ thể tôi xao động, càng trở nên cuồng bạo hơn.
Luồng đạo khí màu đỏ sậm tản ra từ người tôi ra bên ngoài lại càng trở nên nồng đậm thêm.
Hơn nữa, khí tức mang theo cảm xúc tiêu cực cũng trở nên lớn mạnh.
Tên Thương đại nhân - thủ lĩnh của đám cổ sư, lúc này cũng nhanh chóng cảm nhận được sự biến hoá trên người tôi, còn cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, nhịp tim gã tăng lên, sự sợ hãi và cá cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng xuất hiện.
Không chỉ có thế, gã còn bất ngờ phát hiện ra, thực lực của tôi lại tăng thêm một bậc.
Vừa rồi tôi còn ở cảnh giới Đạo Vương trung kỳ, lúc này đã tăng lên Đạo Vương hậu trung kỳ.
Hơn nữa, dù tu vi của tôi chỉ tăng lên một kỳ, nhưng mà một kỳ ấy cũng đủ để tạo ra khoảng cách nghiêng trời lệch đất rồi.
Cùng lúc ấy, tôi cũng cảm nhận được nồng độ Hoả Thiên Khí trong người mình đạt tới 7%.
Tôi thấy việc này gần như đã xong, nên cũng tính dừng việc tăng nồng độ Hoả Thiên Khí tại đây.
Bởi vì Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân đều đã cảnh báo tôi, một khi nồng độ của Hỏa Thiên Khí đạt tới trình độ nhất định, người tu luyện sẽ phải chịu phản phệ.
Họ dặn tôi nhất định không để con số vượt qua mức 30%…
Chính vào lúc này, tôi lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tôi nhận ra rằng, mình không thể nào dừng việc gia tăng nồng độ của Hỏa Thiên Khí được, nó đang tự tăng lên không ngừng.
7,5%; 8%; 8,5%; 9%…
Cùng với sự gia tăng không ngừng của nồng độ Hoả Thiên Khí, gân xanh trên khắp người tôi cũng nổi lên.
Tôi chỉ có thể cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng tốc, nhưng sức mạnh của bản thân cũng đang nhanh chóng được cải thiện.