Ngay sau khi có một tên cổ sư ở phía sau chạy trốn, đám cổ sư đứng phía trước đương nhiên cũng chẳng ngốc mà đứng yên nữa, chúng bắt đầu bỏ chạy toán loạn.
Rõ ràng ban đầu có hơn 50 – 60 người tới, thế mà trong nháy mắt, đã chẳng còn thấy nổi một mống.
Đương nhiên mọi người cũng chẳng ngốc nghếch mà đuổi theo.
Có thể dọa đối phương bỏ chạy, tạo ra một cơ hội để chạy trốn, đó đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Nếu tiếp tục đuổi theo thì có thể sẽ phải bỏ cả mạng…
Mà ở giữa chiến trường, tôi vẫn lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh Thương đại nhân không chớp mắt.
Tay tôi càng dùng lực mạnh hơn, đâm kiếm vào sâu hơn nữa, nhằm để giết chết tên khốn này nhanh hơn.
Bởi vì ăn đau, nên tên thủ lĩnh cổ sư kia đã hét lên một tiếng:
“A! Mày, mày đừng hòng giết, giết chết tao…”
Tôi trầm mặt xuống, không thể hiện bất cứ biểu cảm cảm nào:
“Mày cho rằng, mày còn có thể sống sót được sao?”
Một kiếm này của tôi, chắc chắn đã đâm thẳng vào điểm yếu hại của đối phương.
Tôi không cho rằng, gã còn có thể sống sót.
Nhưng nào ngờ, tôi chỉ vừa mới dứt lời, trên khuôn miệng đầy máu của đối phương lại cong lên, tạo thành một nụ cười quỷ dị.
Ngay sau đó, gã bỗng nhíu mày lại, trong miệng thì thầm:
“Vạn, Vạn trùng pháp, sắc…”
Âm thanh không lớn, lại xen lẫn cả chất giọng khàn khàn.
Nhưng sau khi nói ra một câu “Vạn trùng pháp” này, cơ thể của tên thu lĩnh cổ sư kia lại xảy ra dị biến, mà tất thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Những đường gân máu màu xanh kỳ lạ xuất hiện trên bề mặt cơ thể gã.
Và ngày càng nhiều hơn, ngày càng dày đặc hơn.
Hốc mắt của gã chuyển từ màu đỏ ngầu xanh màu xanh lục, thậm chí còn có chất lỏng màu xanh lục chảy ra ngoài.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng tôi cả kinh, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tôi cũng dự cảm được nguy hiểm đang cận kề, vội vàng rút trường kiếm ra, lùi lại phía sau mấy bước.
Nhưng lúc này, tên thủ lĩnh cổ sư kia lại nhìn chằm chằm vào tôi và nói:
“Bổn, bản tôn nhớ kỹ mày rồi, Đinh —— Phàm…”
Nói xong, cơ thể tên khốn kia run lên mãnh liệt.
Bên dưới lớp da của gã, lần lượt xuất hiện những đường phồng lên, hình như có sinh vật gì đó đang cố gắng bò ra ngoài…
*****
Toàn thân tên yêu đạo kia xuất hiện những đường gân xanh chằng chịt như mạng nhện, thấy vậy, tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.
Tôi vội vàng rút trường kiếm của mình ra, lùi lại phía sau vài bước.
Nhưng tôi không tưởng tượng được…
Trường kiếm vừa mới rút ra, trên miệng vết thương của tên yêu đạo kia lại chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh lục.
Dường như máu trong người gã đã biến thành màu xanh lục cả rồi.
Hơn nữa, tên yêu đạo kia còn hung hăng trừng mắt với tôi.
Gã há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Không, nhìn khẩu hình kia, hình như đã đang kêu tên tôi.
Hơn nữa, tôi nghĩ là còn vô cùng oán hận.
Ngay sau đó, tôi liền phát hiện ra, bên dưới làn da của gã dường như đang có côn trùng bò qua bò lại.
Da bị căng ra, các vết sưng tấy lần lượt xuất hiện và có vẻ như con côn trùng kia đang bò loạn xạ.
Toàn thân của tên yêu đạo đều trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt cũng bắt đầu trở nên đờ đẫn, rõ ràng là gã đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
Thật là một cảnh tượng kỳ quái, tên yêu đạo rốt cuộc đã thi triển loại pháp chú gì vậy?
Nhưng tôi chỉ vừa kịp nghĩ tới đây, liền nhìn thấy da mặt phía bên trái của gã bị phá ra.
Máu màu xanh lục chảy ra, mùi hôi thối, tanh tưởi nồng nặc cũng bốc lên.
Sau đó, một con bọ cánh cứng màu xanh lục bò ra.
Rồi cánh tay, cổ, thậm chí cả lỗ mũi,… của tên yêu đạo kia cũng có bọ bò ra.
Toàn bộ cơ thể của gã đều xuất hiện những con bọ cánh cứng quái dị kia.
Cứ con này nối tiếp con khác, số lượng quả là nhiều không kể xiết.
Mấy người chúng tôi đứng ở xung quanh nhìn thấy cảnh này, đều đã bị dọa đến mất mật.
Chúng tôi lần lượt lùi ra sau, nhưng những con bọ cánh cứng kia lại không ngừng bò ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đã bò đầy trên mặt đất.
Mà bản thân của tên cổ sư kia, cũng đã biến từ một người bình thường thành một một vũng chất lỏng màu xanh lục.
Đám bọ cánh cứng tập hợp lại với nhau, nhưng chúng chưa tấn công chúng tôi ngay lập tức.
Thấy đàn bọ cánh cứng này chưa thể hiện sức uy hiếp, chúng tôi cũng không chủ động tới gần, mà chỉ nhìn và bọn chúng chằm chằm.
“Tên yêu đạo này tự sát rồi sao?”
Vương Thanh nhìn chằm chú vào đám bọ cánh cứng màu xanh, đột nhiên nói.
“Đại sư huynh, tên khốn này đã bị côn trùng ăn tới nỗi đến xương cốt cũng chẳng còn, hẳn là tự sát rồi!”
Vương Hổ tiếp lời, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nào ngờ, hai người này chỉ vừa mới dứt lời, đàn côn trùng kia lại đồng loạt kêu to.
Âm thanh “cạch cạch” vang lên.
Khi mọi người nghe thấy tiếng động lạ của côn trùng, không ai dám lơ là, đều lập tức bày ra thế phòng thủ.
Không ai lường được rằng, khoảnh khắc tiếp theo đàn côn trùng sẽ thốt ra những lời nói của con người, nhưng không quá rõ.
“Bản tôn, sẽ không chết…”
Năm chữ, rất mơ hồ.
Đó là những tiếng kêu của côn trùng, tụ lại với nhau tạo thành tiếng nói của con người.
Tuy nhiên, chúng tôi có thể nghe được rất rõ ràng ý nghĩa của những chữ này.
Biểu cảm của mọi người có mặt ở đây đều đã thay đổi.
“Cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Những con bọ này thực sự có thể nói chuyện sao?”
“Tôi, tôi vừa nghe nhầm à? Những con côn trùng này đang nói chuyện ư?”