Mấy tên cổ sư còn lại thấy cảnh ấy, đã bị doạ tới sắc mặt trắng bệch, không dám tiến tới gần tôi nữa.
Trong đám này, người mạnh nhất, cũng chính là tên thủ lĩnh cổ sư kia, bây giờ cũng mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Vương mà thôi.
Đám còn lại thì cũng chỉ tầm cảnh giới Đạo Quân là hết cỡ.
Lúc này tên nào dám tới gần tôi, là tên đó tự tìm đường chết.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, đám cổ sư này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cả đám mở to hai mắt nhìn tôi, nuốt nước miếng.
Bây giờ chúng đều đang nghĩ, bỏ mặc những người khác, bản thân mình chạy trốn trước để bảo toàn tính mạng của chính mình.
Kết quả cũng rất hay, kẻ nào cũng có suy nghĩ giống hệt nhau, cho nên không một người nào nhảy lên ngăn cản tôi cả.
Hiện tại, người mà tôi muốn giết nhất, chính là tên thủ lĩnh cổ sư kia.
Còn với đám lâu la xung quanh, tôi chẳng có một chút hứng thú nào.
Thấy không còn ai chắn đường mình, đương nhiên tôi cũng không dề dà nữa.
Đối mặt với tên thủ lĩnh cổ sư đang điên cuồng kết ấn, tôi nhanh chóng vọt len.
“Yêu đạo, ngày chết của mày tới rồi!”
Nói xong, cơ thể của tôi hóa thành một tàn ảnh, cả người vọt thẳng lên trước.
Sắc mặt của tên thủ lĩnh cổ sư kia đại biến, hai tay càng kết thủ ấn nhanh hơn.
Nhưng vào thời điểm gã hình thành kết ấn, nhưng còn chưa kịp đọc chú lệnh, tôi đã ép sát tới.
Tôi tung người nhảy lên, rồi đâm ra một kiếm.
“Vèo!”
Trường kiếm phóng thẳng tới, lập tức xuyên thủng ngực tên yêu đạo kia.
Cơ thể của yêu đạo run lên, trong miệng gã lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Đám cổ sư lâu la ở xung quanh thấy thế, tất cả đều trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh hoảng (kinh ngạc và hoảng loạn).
“Thương, Thương, Thương đại nhân…”
“Đây, Phải làm sao bây giờ?”
“Xong rồi, xong rồi…”
“…”
Rất nhiều người đều phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc, cả đám cổ sư đều không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Trái lại, ở bên này, đồng bạn của tôi lại vung tay hét lớn:
“Đinh Phàm, làm tốt lắm!”
Tử U là người đầu tiên hô lên.
Kết quả, cô ấy vừa dứt lời, đã bị Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh liếc mắt lườm một cái.
Dương Tuyết bĩu bĩu môi, nhưng không nói gì.
Nhưng Từ Lâm Tĩnh lại trực tiếp mở miệng: “Chú Đinh, uy vũ!”
Nói xong, cô nàng này lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tử U một cái.
Hiển nhiên, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh có chút bài xích Tử U.
Cảm thấy Tử U chỉ là một kẻ ngoại lai, sợ cô ấy cướp tôi đi mất.
Lão Phong đứng bên cạnh thấy thế, không khỏi cười khổ.
Nhưng cậu ấy cũng nhanh chóng phản ứng lại, hiện tại tên thủ lĩnh cổ sư đã bị thương nặng, đây là cơ hội tốt để hù dọa những cổ sư này.
Cậu ấy nhanh chóng giơ trường kiếm lên cao, hét lớn:
“Thủ lĩnh của các người đã bị giết, hiện giờ ai dám phản kháng, giết chết không tha!”
Lời vừa nói ra, Lý Đông Lôi cùng sáu kiệt Tấn Tiệp Môn cũng lập tức hiểu được.
Cho dù tu vi của tôi lúc này đột ngột tăng cao, đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông.
Nhưng mấy người này đều hiểu rõ, tôi không thể duy trì trạng thái này trong thời gian dài được.
Hơn nữa, nhân số của chúng tôi rõ ràng ít hơn chúng, chúng tôi đang ở thế rất bị động.
Nên hiện tại phải đả thương sĩ khí của đối phương, làm đối phương mất đi ý chí chiến đấu.
Nếu để chúng tiếp tục liều mạng chiến đấu với chúng tôi…
Thì cho dù cuối cùng chúng tôi có thể phá được vòng vây mà xông ra ngoài, thì kết cục cũng chỉ có thể là cá chết lưới rách mà thôi.
(Cá chết lưới rách 鱼死网破: câu này có nghĩa gần giống với câu “Mất cả chì lẫn chài”, nghĩa là cả mình và kẻ thù đều phải chịu thiệt hại lớn, dù có thắng cũng chẳng được gì.)
Cũng chẳng còn mấy người có thể sống sót nữa.
Làm cho đám cổ sư kia cảm thấy sợ hãi và tự mình rút lui.
Tự cứu mình trước mới là điều quan trọng nhất.
Bởi vậy, Lý Đông Lôi cùng sáu kiệt Tấn Tiệp Môn cũng lần lượt lặp lại lời của lão Phong:
“Thủ lĩnh cổ sư đã chết, ai dám phản kháng, giết chết không tha!”
Tiếng này vừa dứt, những người bên phe chúng tôi lúc này cứ như thể được tiêm thêm máu gà vậy.
Mọi người đồng loạt hét vang:
“Giết chết không tha, giết chết không tha…”
Âm thanh này không ngừng vang vọng trong núi rừng.
Mà đám cổ sư lâu la này phần lớn đều là tay mơ, chứ không phải đám lão luyện.
Hiện giờ thủ lĩnh của bọn chúng đã bị tôi đâm một kiếm, có khả năng sẽ phải bỏ lại mạng ở nơi này.
Rất nhiều kẻ lập tức có ý định bỏ cuộc, rút khỏi nơi này.
Tất cả bọn chúng đều thì thầm và nhìn xung quanh.
Kỳ thật trong lòng cả đám lúc này đều đang có suy tính riêng, có nên chạy trốn hay không? Hay là không trốn?
Ở rìa ngoài, đã có kẻ đưa ra được quyết định.
Mấy tên đó đang lùi lại phía sau, hiển nhiên là muốn chạy trốn.
Đã có một người lui về sau, ắt sẽ xuất hiện thêm người thứ hai, người thứ ba…
Lão Phong cùng Lý Đông Lôi nắm lấy cơ hội này, lại gầm lên một tiếng: “Giết!”
Lời vừa nói ra, hai người này đã xung phong lao lên trước, vận khí toàn thân, giết chết một người ngay tại chỗ.
Chúng đệ tử của phái Cản Thi, Hồ Mỹ, Dương Tuyết và những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ai nấy cũng đều tràn đầy khí thế, như thể quyết tâm phải lấy sạch mạng đám cổ sư kia.
Kết quả là cảnh tượng này đã hoàn toàn đánh tan chiến ý của đám cổ sư nọ.
Mấy tên cổ sư ở vòng ngoài lại càng không muốn nghĩ nhiều, dù sao thì tên cầm đầu cũng đã chết rồi.
Tiếp tục ở lại đây, chính là chịu chết.
Cho nên, đã có một tên xoay người, cất bước bỏ chạy.