“Ngự linh thuật!”
Ngự linh thuật sao?
Tôi khó hiểu nhìn về phía Dương Tuyết.
Nhưng không đợi Dương Tuyết trả lời, Tử U đã mở miệng trước:
“Đây là bí thuật độc môn của phái Cản Thi, được phát triển từ thuật ngự thi của phái họ.
Thuật này không cần dùng tới bùa chú, vẫn có thể trực tiếp khống chế tâm trí của người khác, vô cùng lợi hại…”
Nghe Tử U giải thích xong, tôi, lão Phong và những người ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Không hổ là một môn phái lớn, tuỳ tiện sử dụng một đạo thuật cũng là loại lợi hại như vậy.
Nhưng Từ Lâm Tĩnh lại châm chọc Tử U một câu:
“Ấy, đại sư tỷ của Tử Vân Tông cũng hiểu biết thật!”
Tử U cùng Từ Lâm Tĩnh vẫn luôn đối chọi gay gắt như vậy.
Hiện giờ, nguy nan đã qua, họ lại khôi phục trạng thái đối địch.
Tử U cũng không thèm để ý tới Từ Lâm Tĩnh, hừ một tiếng, đi về phía trước.
Tôi có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể đi theo nhìn thử.
Khi vừa đi vào cửa, tôi nhìn thấy Thái Huyền đạo trưởng đã được đỡ dậy, hiện đang ngồi trên giường bệnh.
Lôi Minh chân nhân vận chuyển đạo khí, vỗ một chưởng vào sau lưng của Thái Huyền đạo trưởng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi liền cảm nhận được sự kích động của một luồng đạo khí vô cùng cường đại.
Khí tức kia rất mãnh liệt.
Khí tức này cũng chẳng kém gì khí tức tôi đã cảm nhận được trên người Mộ Dung Ngôn.
Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của vị Lôi Minh chân nhân này, cũng đã tương đương với Mộ Dung Ngôn rồi.
Khoảng 5 phút sau khi Lôi Minh chân nhân vận đạo khí…
Cả người Thái Huyền chân nhân đã ướt đẫm vì đổ mồ hôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cuối cùng chỉ nghe “Phụt” một tiếng, Thái Huyền chân nhân trực tiếp phun ra một ngụm máu đen.
Từng tia khí màu đen bắt đầu toát ra từ đỉnh đầu của ông ấy.
Thái Huyền đạo trưởng vốn đang hôn mê bất tỉnh, lúc này cũng dần tỉnh lại.
Công việc của Lôi Minh chân nhân cũng theo đó mà kết thúc.
Ông ấy cũng thấp giọng nói một câu:
“Quả là một loại cổ độc mạnh, không ngờ ở ngay bên cạnh phái ta lại xuất hiện những cổ sư lợi hại như vậy!”
Nói xong, Lôi Minh chân nhân đứng lên.
Thái Huyền đạo trưởng vẫn cần người đỡ, nhưng đã tốt hơn trước.
Thấy Lôi Minh chân nhân, ông ấy yếu ớt nói: “Sư, sư huynh!”
Lôi Minh chân nhân gật đầu:
“Sư đệ, cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.
Chuyện còn lại, đích thân bần đạo sẽ xử lý!”
Thái Huyền chân nhân gật gật đầu, lúc này mới để người khác đỡ xuống giường.
Cùng lúc đó, mấy nhân viên y tế cũng xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy một nhóm đông người chúng tôi chen chúc vào phòng ICU, họ vội vàng nói:
“Các người đang làm gì đấy? Người nhà không thể đi vào, làm như vậy có khả năng sẽ gây nhiễm trùng, ảnh hưởng tới quá trình hồi phục của bệnh nhân!
Tiểu Phương, cô làm việc kiểu gì thế, sao lại để cho bọn họ đi vào trong phòng bệnh?”
Người đang nói chuyện chính là một nam bác sĩ, anh ta cũng là bác sĩ điều trị ở đây.
Nhưng nhân viên y tế tên Tiểu Phương kia vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn, đứng đực trước của phòng như một kẻ ngốc.
“Tiểu Phương, Tiểu Phương cô còn đứng ngây người ra đấy làm gì?”
Người bác sĩ kia vẫn đang nói, thậm chí còn có chút tức giận.
Lôi Minh chân nhân và những người khác cũng không nán lại phòng bệnh lâu, lập tức rời đi vào lúc này.
Lúc này, Lôi Minh chân nhân mới quay đầu liếc nhìn nhân viên y tế tên Tiểu Phương nọ, cô ấy lập tức tỉnh lại.
Nhưng khi tỉnh lại, cô ấy vẫn còn ngẩn mặt ra.
Giống như đã ngủ một giấc rất dài, hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.
Nhìn bác sĩ điều trị đang trách mắng mình, lại thấy cả một đám người đi ra từ trong phòng bệnh, cô ấy chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Về phần Lôi Minh chân nhân, ông ấy bình tĩnh nói với vị bác sĩ điều trị kia:
“Bác sĩ, sư đệ của tôi đã tỉnh lại, anh kiểm tra giúp cậu ấy một chút đi!”
Bác sĩ điều trị nghe thấy lời này cũng không thèm mắng Tiểu Phương nữa.
Ông ta dẫn theo hai nhân viên y tế khác và vội vã chạy vào phòng bệnh.
Khi bác sĩ điều trị rời đi, Lôi Minh chân nhân lại chuyển sự chú ý lên người mấy người chúng tôi…
*****
Lúc này, mọi người đang tụ tập bên ngoài phòng bệnh.
Tất cả mọi người đều đứng xung quanh Lôi Minh chân nhân - một trong những ông lớn của Đạo môn, mà giờ phút này, Lôi Minh chân nhân lại đột nhiên nhìn về phía mấy người chúng tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy ông ấy nói:
“Các vị tiểu hữu này, có phải là các vị anh hùng đã cứu chúng đệ tử của phái Cản Thi chúng tôi thoát khỏi hiểm cảnh hay không?”
Nghe Lôi Minh chân nhân chủ động lên tiếng, mấy vãn bối như chúng tôi đương nhiên không dám quá kiêu ngạo.
Ngay cả sáu người Tấn Tiệp Môn, vừa rồi còn có mấy câu oán giận với Lôi Minh chân nhân cũng vậy.
Giờ phút này, cả đám chúng tôi đều chắp tay, cúi lưng, hô một tiếng “Lôi Minh tiền bối” hoặc là “Lôi Minh chân nhân”.
Tôi đứng phía trước, nên đã trực tiếp trả lời:
“Đã là đệ tử của chính phái, nhiệm vụ của chúng tôi chính là trảm yêu trừ ma.”
Lôi Minh chân nhân khẽ gật đầu: “Bần đạo cảm ơn các vị có mặt tại đây!”
Nói xong, ông ấy lại chuyển sự chú ý sang tôi và lão Phong:
“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, hai vi tiểu hữu, đi theo bần đạo sang bên này một chút!”
Nói xong, Lôi Minh chân nhân đi thẳng đến lối thoát hiểm ở bên cạnh.
Tôi và lão Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng nhanh chóng đi theo Lôi Minh chân nhân.
Tuy rằng không biết Lôi Minh chân nhân muốn làm gì, nhưng với tư cách là tiền bối trong Đạo môn, hẳn là ông ấy cũng không gây khó dễ cho chúng tôi.