Hơn nữa, theo tôi được biết, thuyền quỷ thường là những đứa trẻ dưới mười tuổi.
Nhưng mà cậu đã sống ở đó mười năm, sống ở đó đến tận năm 15 tuổi đúng không?”
Lão Phong vừa nghe như vậy, hơi sửng sốt một chút.
Có vẻ như trước đây cậu ấy chưa bao giờ nghĩ kỹ về vấn đề này.
Các loại tàu thuyền thông thường ngày xưa, đặc biệt là các thuyền hộ tống, đều có một thuyền quỷ để trông thuyền.
Bởi vì có tin đồn rằng, thuyền quỷ có thể giữ được cho tàu thuyền được an toàn.
Có thể tránh được sóng to gió lớn trên biển, cũng như cá voi khổng lồ và quái vật biển.
Cho tới bây giờ, vẫn còn có những ngư dân già giữ lại truyền thống này.
Chỉ là xã hội không còn cho phép điều đó nữa, nhưng vẫn có những lựa chọn thay thế.
Ví dụ như họ đốt giấy vàng trong cabin tối dưới gầm tàu, đổ máu trẻ em, v.v...
Cho dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì thuyền quỷ cũng chỉ sử dụng tới những dưới trẻ dưới mười tuổi mà thôi.
Lão Phong được nuôi dưỡng đến 15 tuổi nhưng không bị đuổi đi hay bị giết chết, điều này quả thực đáng nghi ngờ.
Nếu nghĩ theo một hướng khác, chẳng lẽ nào bọn họ nuôi lão Phong không phải để làm thuyền quỷ ư?
Mà còn có ý nghĩa đặc biệt nào khác?
Lão Phong trầm mặc, cuối cùng hỏi tôi: “Như vậy có nghĩa là gì?”
“Cái này tôi cũng không biết, nhưng những người đó đã biết sự tồn tại của cậu và muốn bắt cậu trở về.
Nên về sau cậu vẫn phải cẩn thận một chút.
Nếu có cơ hội, chúng ta phải tóm được một người sống để tra hỏi, như vậy sẽ rõ ràng hơn!”
Lão Phong gật gật đầu, hiện tại cậu ấy cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Sau đó, hai chúng tôi không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.
Chỉ nói đến chuyện của đám cổ sư nọ, tối hôm qua sau khi trận cháy rừng xảy ra, đám cổ sư đó cũng bị thương vong nặng nề.
Thủ lĩnh Thương đại nhân của bọn chúng, đã biến thành một đống bọ màu xanh lục và bay đi.
Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, quả thật rất khó nói trước.
Nhưng chuyện này đã được Đạo môn tiếp quản, đám này đã thuộc vào cấp bậc yêu tà.
Đó không phải là chuyện mà những tán tu bình thường như chúng tôi có thể đối phó.
Cho nên, kế tiếp Đạo môn sẽ làm như thế nào, đó là chuyện của Đạo môn rồi.
Đương nhiên, nếu họ liên hệ với chúng tôi, thì với tư cách là những người trừ tà, đương nhiên chúng tôi không thể chối từ.
Bởi vậy, nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi, vẫn là dốc toàn lực đối phó với ả Nhện Quỷ tới từ dị vực kia.
Kỳ thật, tôi cảm thấy rất hứng thú với nơi được gọi là Lục vực đó.
Trong cái thời đại mạt pháp này, tiên phật chẳng xuất hiện.
Lại có loại yêu ma từ nơi dị vực như vậy lộ diện, điều này làm cho một người trừ tà như tôi không thể không thấy hiếu kỳ?
Nếu có thể thu phục được ả Nhện Quỷ kia, có được thêm kiến thức về các thế giới bên ngoài cõi người, đó cũng là một chuyện hay.
Tất nhiên là để có được sức mạnh mạnh mẽ hơn.
Cũng chỉ có cách chiến đấu không ngừng mới có thể gia tăng sức mạnh cho bản thân mình.
Nếu muốn báo thù cho sư phụ tôi và Độc đạo trưởng, muốn tiêu diệt đám tà giáo Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt,… thì tôi buộc phải mạnh mẽ hơn nữa.
Nếu không, tôi và lão Phong sẽ không bao giờ có thể quay lại thị trấn Thanh Thạch, chí có thể phiêu bạt tha hương mà thôi.
Trong lúc trò chuyện, tôi và Lão Phong ngủ quên lúc nào không hay.
Khi tôi mở mắt lần nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi thức dậy, mọi người tập trung tại khách sạn.
Tinh thần của tất cả mọi người đều tốt, trong trận chiến với đám cổ sư tà ác, cũng không có ai bị thương hoặc bị trúng cổ.
Hơn nữa, sau khi nghỉ ngơi một ngày một đêm, cơ thể cũng đã hồi phục tốt rồi.
Chúng tôi sẽ đợi thêm nhiều nhất là hai ngày nữa, để vết thương cũ trên người mọi người khôi phục hoàn toàn.
Cho nên, chúng tôi đã hẹn nhau, sau ba người nữa sẽ đi xử lý ả Nhện Quỷ kia.
Từ Lâm Tĩnh cũng đã liên lạc và xác nhận thời gian với phái Cản Thi.
Bởi vì Lôi Minh chân nhân đã đồng ý, cho nên phía phái Cản Thi cũng chẳng có ý kiến gì.
Chỉ cần bên này chúng tôi thông báo một tiếng, Lôi Minh chân nhân cùng với chúng đệ tử của phái Cản Thi sẽ lập tức tới chỗ này, hội hợp với chúng tôi.
Không có gì phải lo lắng cả.
Đồng thời, qua lời của Tử U và Dương Tuyết, chúng tôi cũng biết được thêm một chuyện nữa.
Sau đêm hôm trước, phái Cản Thi gần như đã dốc toàn bộ lực lượng, thề phải giết chết đám cố sư để báo thù cho đồng môn của mình.
Hiện tại, chung quanh thành Phượng Hoàng, nơi nào cũng có thể bắt gặp đệ tử của phái Cản Thi.
Chỉ là những tên cổ sư tà ác kia cứ như đã bốc hơi khỏi thế gia, gần như không hề lộ diện.
Những bệnh nhân mắc bệnh dại, khiến người dân hoang mang, cũng không còn xuất hiện nữa.
Ngoài những điều này, chúng tôi rất ngạc nhiên khi biết được phía Đạo môn còn có một tin tốt từ miệng của Dương Tuyết và Tử U.
Sau khi chúng tôi rời khỏi thành phố Sa, đệ tử của Cửu Tiêu Quan đã chia nhau tìm kiếm và xử lý các cứ điểm của tà giáo Mắt Quỷ và tên ác quỷ điên Phong Quỷ Đường.
Một trận chiến khốc liệt đã diễn ra ở ngoại ô thành phố Sa, các đệ tử của Cửu Tiêu Quan cũng đạt được thắng lợi nhất định.
Các cô ấy nói, có không dưới 30 tên lệ quỷ áo trắng bị giết chết.
Đồng thời, qua các nguồn tin của Dương Tuyết, Tử U và những người khác…
Tên ác quỷ điên Phong Quỷ Đường mà chúng tôi đã chạm chán tại lối đi trong trạm tàu điện ngầm khi trước, đã gặp nạn.