Người nọ, hẳn là kẻ thù gì đó của cậu ấy.
Lần này gặp mặt, kỳ thật tiền bối cũng muốn dò hỏi một chút.
Bởi vì tới cả ông ấy, cũng chẳng biết gì về sự tình ở Hải Vực.
Nhưng kết quả thì sao, hỏi lão Phong ba câu, cậu ấy trả lời không biết cả ba. Ngược lại còn muốn tìm hiểu thêm tin tức từ ông ấy.
Mà nhìn vẻ mặt này của lão Phong, cũng không giống người đang nói dối.
Hơn nữa, cậu ấy cũng đã cứu các đệ tử trong sư môn của Lôi Minh chân nhân, vì thế ông ấy do dự mãi, rồi mới trả lời:
“Hải Vực là cách mà người trong Đạo môn chúng ta gọi một vùng biển nhất định.
Khu vực biển đó được ngư dân bình thường gọi là Biển Sương Mù, nhưng chúng tôi lại gọi là Biển Kết giới…”
Biển Sương Mù, Biển Kết Giới?
Tôi và lão Phong đều trợn tròn mắt, bởi vì chúng tôi chưa từng nghe thấy những cái tên này bao giờ.
Mà sở dĩ lão Phong muốn biết thêm về nơi đó, khả năng là vì cậu ấy muốn hiểu rõ về kẻ địch của mình.
Bị giam cầm mười năm, cho dù là ai cũng đều nảy sinh oán hận.
“Nhưng Biển Kết Giới là nơi như thế nào, bần đạo cũng không rõ lắm.
Chỉ biết rằng, bên trong có một vùng biển vô danh, có đủ loại sinh vật quý hiếm đã tuyệt chủng, còn có những tông môn tu hành và thế lực gì đó.
Còn lại, bần đạo không nắm rõ lắm.
Còn về phần người nọ, khi đang bị thẩm vấn, người nọ bất ngờ phát nổ và tử vong.
Chúng tôi nghi ngờ rằng đồng phạm của tên kia đã kích nổ chú ấn trên người của gã.”
Nghe đến đó, vẻ mặt lão Phong trở nên trầm tư.
Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến mười năm u tối kia.
Lại đến Lôi Minh chân nhân dò hỏi:
“Phong tiểu hữu, không biết cậu với Hải Vực, hoặc là người nọ, có quan hệ gì?”
Lão Phong hít sâu một hơi:
“Mối thù mười năm, tôi đã bị bọn chúng giam cầm trong mười năm.”
Lão Phong lạnh lùng nói ra một câu như vậy, khiến cho Lôi Minh chân nhân nghe xong cũng phải kinh ngạc.
Ông ấy cũng muốn hỏi xem tại sao cậu ấy lại bị giam cầm trong mười năm.
Nhưng lại thấy lão Phong không nói gì nữa, chỉ giữ im lặng.
Lôi Minh chân nhân thân là tiền bối, nên cũng sẽ không làm khó người khác.
Thấy lão Phong không nói gì thêm, ông ấy cũng không tiếp tục dò hỏi nữa.
Chỉ trò chuyện với chúng tôi về mấy chuyện lặt vặt, về chuyện xảy ra với đám cổ sư đêm qua, sau đó thì bảo chúng tôi cứ về trước, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày.
Chờ ông ấy sắp xếp xong tang lễ cho đệ tử của mình, sẽ tới tìm chúng tôi ngay.
Đến lúc đó, dựa vào những manh mối chúng tôi đang nắm giữ, mọi người sẽ đi tìm sào huyệt của ả Nhện Quỷ tới từ dị vực kia, tiêu diệt ả chỉ trong một lần…
******
Sau khi nói chuyện riêng với Lôi Minh chân nhân xong, chúng tôi đã có thêm tự tin trong việc đối phó với Nhện Quỷ tới từ dị vực kia.
Có tiền bối gia nhập, thực lực của chúng tôi sẽ tăng lên rất nhiều, đây là điều không phải nghi ngờ nữa.
Mọi người cùng hiệp lực để tiêu diệt ả Nhện Quỷ dị vực kia, mức độ nguy hiểm cũng đã giảm thấp rất nhiều.
Hơn nữa, chúng tôi còn bất ngờ nhận được một tin tức khác thông qua cuộc trò chuyện.
Đó là Hải Vực.
Một vùng biển đặc biệt, đồng thời, tôi cũng biết được, từ sau khi chúng tôi rời khỏi núi Cửu Tiêu, vẫn luôn có người theo dõi.
Ban lãnh đạo của Đạo môn thực ra vô cùng quan tâm tới hai người chúng tôi.
Họ cũng đã âm thầm tóm gọn cao thủ do Hải Vực phái tới để theo dõi và bắt lão Phong đi.
Còn về quá trình cụ thể ra sao, Lôi Minh đạo trưởng cũng không nói rõ, bởi vì ông ấy cũng không đích thân tham dự vào việc này.
Ông ấy chỉ nói qua một chút, cho nên chúng tôi cũng không các định được tình hình và thời gian cụ thể.
Nhưng chuyện này cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là hiện tại chúng tôi đã không còn bị bám theo nữa.
Tục ngữ có câu, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
(Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng 明枪易躲暗箭难防: Sự công kích trực diện dễ đối phó hơn là sự công kích, tấn công ngầm, ví như ngọn thương sáng thì dễ nấp để tránh, còn mũi tên ngầm, tối thì khó mà phòng, tránh được.)
Nếu cứ để tiểu nhân âm thầm đi theo, nói không chừng, một ngày nào đó chúng tôi sẽ bị người ta giết chết mà còn không biết.
Tiếp theo, chúng tôi rời đi cùng Lôi Minh chân nhân.
Sau khi ở lại bệnh viện một lúc, mấy người chúng tôi trực tiếp rời khỏi nơi này, rồi quay trở về khách sạn.
Sau một đêm bôn ba, mọi người đều mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần.
Chỉ riêng tôi là lại có một phát hiện ngoài ý muốn.
Tôi nhận ra, sau khi mình liên tục thi triển Hỏa Thiên Công hai lần, lại còn liên tục gia tăng nồng độ của Hỏa Thiên Khí.
Nhưng tôi lại không cảm thấy mệt mỏi hay kiệt sức như bình thường.
Ngược lại, tinh thần lực của tôi vẫn rất tốt.
Tôi nghĩ chuyện này, hẳn là có liên quan tới việc tôi đã tu luyện nguyên thần trong thế giới tinh thần của Kỳ Lân tiền bối.
Trên đường đi, mọi người không trò chuyện phiếm như hàng ngày nữa, bởi vì ai cũng rất mệt mỏi.
Cho đến khi trở về phòng, tôi đã chuẩn bị lên giường nằm ngủ.
Lão Phong mới đột nhiên nói với tôi:
“Lão Đinh, cậu nói thử xem, vì sao những người đó lại còn muốn bắt tôi trở về?”
Lão Phong đột nhiên lên tiếng, tôi cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đương nhiên tôi cũng hiểu rõ “những người đó” trong miệng lão Phong là ai, nên trực tiếp trả lời cậu ấy:
“Cái này tôi cũng không dám nói, nói không chừng, đối với bọn họ mà nói, cậu có ý nghĩa gì đó rất quan trọng với họ chăng?