Rất đơn giản, trước tiên, chúng tôi sẽ rời khỏi thành và tới gần hệ thống nước gần núi Hắc Nhai.
Sau đó, tôi liên lạc với cá trê yêu Tiểu Ngư đang chờ sẵn dưới sông, rồi thông qua sự trợ giúp của Tiểu Ngư, chúng tôi sẽ tiến vào trong núi Hắc Nhai.
Như vậy, chúng tôi có thể tấn công và tóm gọn bầy Nhện Quỷ từ dị vực kia.
Đồng thời, tôi cũng nói ra hết tình hình tại khu vực lân cận núi Hắc Nhai cho Lôi Minh chân nhân và những người khác nghe.
Lý Đông Lôi nghe tôi nói xong, cũng tỏ vẻ tán thành.
Ngày hôm qua, phái Cản Thi đã phái hai vị đạo hữu đi kiểm tra quanh khu vực núi Hắc Nhai.
Nhưng một trong hai người ấy đã bị nhện độc cắn, bị thương rất nặng.
Hơn nữa, họ còn mang về một tin tức, xung quanh nơi ấy khí độc bay đầy trời, nhện độc nhiều không đếm xuể.
Cho nên, các vị đạo hữu phái Cản Thi không dám tiến vào khu vực quanh núi Hắc Nhai.
Phái Cản Thi đã sắp xếp cho các đệ tử chuẩn bị tiến vào nơi đó lần thứ hai.
Chứ họ đâu ngờ được rằng, nơi ấy lại chính là hang ổ của bầy Nhện Quỷ.
Về phía chúng tôi, những người còn lại đã biết kế hoạch từ sớm.
Lôi Minh chân nhân cùng Lý Đông Lôi nghe xong, cũng khẽ gật đầu, họ đều cho rằng kế hoạch này rất khả thi.
Trên đất bằng đều là khí độc được toả ra từ nhện độc, nếu đi trên đất, không những dễ dàng rút dây động rừng, mà còn có thể bị trúng độc.
Nếu có thể tiến vào nơi đó từ đường thuỷ, đương nhiên là không còn gì tốt bằng.
Tôi mất khoảng mười phút để trình bày kế hoạch với hai thầy trò bọn họ.
Sau khi cả hai người họ đều hiểu rõ được kế hoạch, thì không tiếp tục trì hoãn nữa.
Trực tiếp gọi mấy chiếc xe, sau đó chạy tới hướng núi Hắc Nhai.
Bởi vì nơi này, ngoại trừ khu vực tương đối hiện đại gần thành Phượng Hoàng, những nơi còn lại vẫn còn khá hẻo lánh.
Con đường chúng tôi đang đi là đường nhỏ, con đường hỗn hợp giữa quận và thị trấn.
Ngoài ra, mấy ngày trước còn có một trận mưa lớn, nên mặt đất vẫn còn chưa khô ráo hẳn.
Cho nên tốc độ di chuyển của xe chúng tôi quả thật là rất chậm.
Khi chúng tôi đến địa điểm đã hẹn thì đã là mười hai giờ rưỡi trưa rồi.
Nơi này là một chỗ được gọi là Hắc Thuỷ Câu.
Nếu đi theo đường thẳng, nơi này cách núi Hắc Nhai khoảng 10km.
Con đường tới gần núi Hắc Nhai cũng đã kết thúc.
Muốn tiến sâu hơn vào trong cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.
Mọi người nghỉ ngơi bên lề đường một chút, ăn gì đó và uống chút nước.
Sau đó chúng tôi bắt đầu đi bộ vào rừng núi theo lộ trình đã định.
Chúng tôi đi bộ thêm tầm 5km nữa, đã nhìn thấy một nhánh của sông Phượng Hoàng.
Tiểu Ngư, đã nói sẽ đợi ở gần nơi này theo thỏa thuận trước đó.
Chỉ cần tôi thổi lên vỏ ốc kia, cô ấy sẽ đưa chúng tôi đi bằng đường thủy.
Từ đó tới gần được núi Hắc Nhai, tránh được khí độc từ đám nhện độc kia.
Mọi thứ đều được sắp xếp hợp lý.
Sau khi bước vào khu rừng rậm rạp, mọi người đều có vẻ thận trọng hơn.
Hồ Mỹ đi trước dẫn đường một cách rất cảnh giác, cô ấy không ngừng ngửi mùi trong không khí, cảnh giác với bốn phía, để phòng ngừa nguy hiểm.
Về phần Lôi Minh chân nhân, một ông lão đã ngoài 60 tuổi.
Ban đầu chúng tôi còn sợ thể lực của ông ấy sẽ không thể chống đỡ nổi khi phải đi bộ trong đường núi dài như vậy, dù sao nơi này cũng ở trong rừng núi phía nam.
Không những có thời tiết oi bức, mà còn có vô số côn trùng và kiến.
Nhưng bạn biết không, ông lão này không chỉ không cảm thấy khó chịu mà, mà ngược lại, sức lực và tinh thần của ông ấy cũng chẳng khác gì đám thanh niên chúng tôi cả.
Nhưng chúng tôi không dám tăng tốc độ quá nhanh, thận trọng bước từng bước trong rừng.
Dưới tình huống như vậy, chúng tôi đến con bờ sông, nơi tôi đã hẹn trước với Tiểu Ngư, vào lúc 5 giờ chiều.
Nơi đây là một nhánh của sông Phượng Hoàng, dòng sông không rộng, chảy xuyên qua núi rừng.
Nhưng dòng nước lại chảy khá xiết.
Sau khi mọi người chắc chắn rằng xung quanh đã an toàn, tôi lật tức lấy vỏ ốc ra.
Tôi đứng ở bờ sông, thổi hơi vào trong vỏ ốc nọ.
Âm thanh của chiếc còi xoắn ốc này tương đối trầm, tuy không quá lớn nhưng lại có thể truyền đi rất xa.
Âm thanh “Ô ô ô” vang lên, tôi thổi lên vỏ ốc ba lần, lần nào cũng rất có nhịp điệu.
Sau ba lần thổi, tôi đứng thẳng người, chờ đợi bên bờ sông.
Ước chừng năm phút sau, Lôi Minh chân nhân đang ngồi khép hờ mắt ở bên cạnh, đột ngột trợn trừng mắt.
Theo bản năng, ông ấy nhìn lướt về hướng con sông cách đó không xa.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy bên trong dòng sông chảy xiết, xuất hiện một bóng dáng đang bơi ngược dòng.
Tiếng nước “Ào ào xôn xao” cũng theo đó mà vang lên.
Lão Phong, Dương Tuyết và những người khác đều bị bóng đen nọ thu hút.
Tử U vội vàng hô lên: “Tiểu Ngư tới rồi!”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một con cá trê to lớn, bỗng nhiên nổi lên mặt nước.
Đầu cá rộng hơn 1 mét, thân cá dài hơn 5 mét, toàn thân đen sáng bóng.
Hai chiếc râu dài trên đầu lắc lư, ngược dòng nước mà tới.
Trong một con sông nhỏ này, Tiểu Ngư thậm chí còn chẳng cần dùng tới yêu pháp.
Chỉ tính riêng bản thể to lớn của Tiểu Ngư, đã có thể thống trị toàn bộ hệ thống sông ngòi rồi…
*****
Tiểu Ngư vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người có mặt ở đây.
Rốt cuộc thì cơ thể của Tiểu Ngư thực sự quá lớn.
Đây thực sự là một con cá trê sao? Rõ ràng đó là một con cá mập khổng lồ thì có!