Tuy rằng mọi người đều chưa từng nhìn thấy một con cá trê lớn như vậy, nhưng dù sao chúng tôi cũng là người trong nghề cả.
Tiểu Ngư cũng không phải là một con cá trê bình thường, mà là một yêu quái phát triển tự nhiên, cho nên cơ thể cô ấy có to lớn hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Cho nên, rất nhanh sau đó, chúng tôi đã thích ứng với chuyện này và bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
Về phần Tiểu Ngư, cô ấy cũng nhanh chóng lên bờ.
Sau một tiếng “bùm”, nước bắn tung tóe.
Sau đó liền nhìn thấy một con cá trê đen to lớn nhảy thẳng lên khỏi mặt nước, bay lên không trung.
Nhưng vừa rời khỏi mặt nước, thân hình to lớn của Tiểu Ngư khẽ lóe lên một chút.
Rồi cô ấy hóa thành hình dáng con người, rồi đáp xuống bờ sông.
Tiểu Ngư thấy mấy người chúng tôi đứng cạnh bờ sông, lại lộ ra dáng vẻ thẹn thùng và nhát gan như trước.
Nhưng cô ấy vẫn chỉ động mở miệng chào hỏi: “Các, các vị đạo trưởng, Tiểu Ngư đã tới muộn…”
Càng về sau, âm thanh của cô ấy càng nhỏ, đầu cũng càng cúi thấp hơn.
Dù chưa tiếp xúc nhiều với Tiểu Ngư, nhưng tôi có thể nhận ra được, cô ấy là một yêu quái nhát gan và lương thiện.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Ngư, tôi thản nhiên mỉm cười:
“Không muộn, chúng tôi cũng vừa mới đến nơi này được một lát thôi.
Nếu có thể, hiện giờ cô hãy đưa chúng tôi vào trong núi đi!”
Tiểu Ngư nghe xong, trực tiếp gật đầu: “Vâng, được thôi!”
Nghe đến đó, tôi thông báo với mọi người một tiếng, rồi nhanh chóng chuẩn bị xuống nước và đi theo đường thuỷ cùng Tiểu Ngư.
Mọi người sốt ruột chờ đợi đã lâu, khi nghe tin chúng tôi có thể rời đi, tất cả đều tụ tập lại xung quanh Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư cũng không nấn ná ở trên bờ lâu, xoay người nhảy thẳng vào bên trong dòng nước xiết.
Trong nháy mắt, cô ấy lại biến trở về bản thể của mình.
Đó là một con cá trê yêu dài tới 5 mét.
Cùng lúc đó, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, hai sợi râu ở khóe miệng chợt dài ra.
Uốn lượn một lúc, hai chiếc râu kia đã dài ra tới 7 đến 8 mét chỉ trong một cái chớp mắt.
Đồng thời, chỉ nghe thấy tiếng của Tiểu Ngư vọng lên từ trong nước:
“Các vị đạo trưởng, mọi người bám lấy hai sợi râu của tôi.
Như vậy, mọi người sẽ không bị bỏ lại phía sau trong dòng nước chảy xiết này!”
Bởi vì thấy nước sông chảy xiết, cho nên kỳ thực lão Phong đã ngồi bên cạnh chuẩn bị lấy dây thừng rồi.
Chúng tôi có nhiều người như vậy, sao có thể bám hết lên người cá trê được?
Nhưng nào có ngờ rằng, Tiểu Ngư người ta cũng đã nghĩ tới điểm này từ sớm rồi.
Lúc này, hai chiếc râu được biến dài ra, trông chẳng khác nào dây thừng cả.
Chúng tôi chỉ cần bám lấy chòm râu của cô ấy, là đã có thể nhẹ nhàng đi qua sông.
Mọi người đều bị sốc một lúc, sau đó mới lần lượt nhảy xuống sông.
Ngay khi chúng tôi mới nhảy vào trong nước, hai sợi râu của Tiểu Ngư đã tự động dài ra, quấn quanh từng người trong đám chúng tôi.
Nhóm chúng tôi có cả thảy 14 người, chia ra thì mỗi bên trái phải có đủ 7 người.
Chúng tôi cùng đồng loạt dùng tay vịn vào thân cá của Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư thấy chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, lại lần nữa lên tiếng:
“Mọi người đã sẵn sàng chưa, tôi đi đây?”
“Có thể bắt đầu rồi!”
Tôi liếc nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người đều gật đầu một cái, bèn trả lời Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư nghe tôi nói xong, cũng không chần chờ nữa.
Đuôi cá rung chuyển dữ dội, cả người cô ấy lập tức di chuyển trong nước.
Vừa mới bắt đầu, tốc độ di chuyển của cô ấy cũng không nhanh, chủ yếu là để chúng tôi làm quen với tốc độ nước.
Nhưng cảm giác đó thực sự không hề tốt chút nào.
Bởi vì chúng tôi không ở trên thuyền mà bị kéo lê trên mặt nước, bị sóng nước không ngừng đập vào mặt.
Không chỉ khó chịu vì bị cản trở tầm nhìn, mà đến cả hô hấp cũng không được suôn sẻ.
Nhưng để tránh tai mắt của ả Nhện Quỷ, chúng tôi cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn này mà thôi.
Cũng may mọi người đều có đạo hạnh trong người, nên cuối cùng ai nấy cũng chọn cách chặn hơi thở của mình lại.
Cứ vài phút lại đưa tay ra hít thở một lần, còn lại giữ chặt thân cá để Tiểu Ngư yên tâm tiến về phía trước.
Tốc độ của Tiểu Ngư cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Sau đó, chúng tôi không chỉ đơn giản cảm thấy hô hấp khó khăn nữa.
Mà chính là không thể hô hấp nổi, bởi vì bị kéo xuống dưới nước và lao về phía trước với tốc độ cao.
Càng tới gần núi Hắc Nhai, càng nguy hiểm, càng dễ dàng bị bại lộ hơn.
Cho nên không phải lúc nào Tiểu Ngư cũng có thể lộ đầu ra khỏi mặt nước được, như vậy rất dễ bị lộ.
Do đó, phần lớn thời gian, chúng tôi đều di chuyển dưới đáy sông.
Cứ cách một khoảng thời gian, Tiểu Ngư mới trồi lên để mọi người hít thở một lần.
Ở dưới đáy sông, mọi người chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhau.
Muốn giao tiếp, cũng chỉ có thể sử dụng tới cử chỉ tay chân.
Nhưng đây không phải là một vấn đề lớn và mọi người đều có thể chịu đựng được.
Chỉ là khi chỉ còn cách núi Hắc Nhai khoảng 2km, Tiểu Ngư đã đưa chúng tôi lên khỏi mặt nước.
Mọi người lại hít lấy một hơi, sau đó liền nghe thấy Tiểu Ngư nói với chúng tôi:
“Các vị đạo trưởng, đi thêm một cây số nữa chúng ta sẽ phải đi qua một con sông ngầm.
Thời gian nín thở có thể sẽ lâu hơn một chút, có khi tới tầm 10 phút.”
Mười phút, đối với chúng tôi mà nói là điều có thể chấp nhận được.
Đối với người có tu vi cao như Lôi Minh chân nhân, có lẽ còn có thể nín thở trong vòng nửa tiếng mà chẳng có vấn đề gì.