Cho nên, tôi trả lời:
“Đây không phải vấn đề gì lớn, mọi người chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta lại tiếp tục lên đường!”
Mọi người đều gật đầu, chỉ cần sử dụng tới chút huyền công trên người là được.
Nín thở mười phút, mọi người đều có thể làm được.
Đương nhiên, nếu thời gian vượt quá mười phút…
Mấy người có tu vi thấp nhất trong đám là Vương Phượng, Vương Xích, Vương Hổ … có khả năng sẽ không chịu nổi.
Nhưng đối với Tiểu Ngư, tôi vẫn khá tin tưởng.
Mọi người cùng bơi lên bờ, nhanh chóng điều chỉnh lại một chút.
Theo như tôi thấy, nơi này là một nơi nằm sâu trong rừng.
Cây cối xung quanh che khuất bầu trời và ánh nắng, tạo nên khung cảnh nguyên sơ.
Khi chúng tôi tiến về phía trước, có tiếng nước chảy ào ạt, nhìn kỹ hơn mới biết đó là một thác nước.
Khó trách Tiểu Ngư phải đi qua sông ngầm, nếu không muốn bơi qua sông ngầm, chúng tôi chỉ có thể đi bộ vòng qua đoạn thác kia.
Như vậy, sẽ làm tăng nguy cơ bị bại lộ của chúng tôi.
Sau khi điều chỉnh được khoảng 10 phút, mọi người đều đã sẵn sàng, vì thế chúng tôi lại tiếp tục khởi hành.
Tiểu Ngư đong đưa đuôi cá, tạo ra một tiếng “bùm”, sau đó lặn xuống đáy sông.
Ở sâu dưới nước, có một cái hang động lớn đen nhánh.
Nơi đó, hẳn chính là lối vào của sông ngầm.
Chúng ta được hai sợi râu của Tiểu Ngư kéo đi, trong nháy mắt đã tiến vào dòng sông ngầm.
Nước trong sông ngầm rất lạnh, hơn nữa bên trong hang động cũng vô cùng hiểm trở.
Nếu không mở Thiên Nhãn ra, căn bản là không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khúc sông ngầm này cũng xem như là một con đường vòng, cho nên lộ trình của chúng tôi đã không còn là 1 cây số ngắn ngủi nữa.
Tiểu Ngư dẫn chúng tôi bơi về phía trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Tầm khoảng 9 phút sau, mấy người Vương Phượng, Vương Hổ,… đã sắp không nín thở được nữa.
Cả người đều nhịn không được, mặt đỏ bừng lên.
Hiển nhiên, họ đã đạt đến giới hạn rồi.
Nhưng cũng may là chỉ còn một phút nữa thôi, chỉ cần cố gắng thêm một lúc, hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là, ngay vào lúc mấu chốt thế này, lại xảy ra chuyện.
Tiểu Ngư đưa chúng tôi bơi vòng quanh, nhưng đang bơi, cô ấy lại đột nhiên dừng lại.
Thấy Tiểu Ngư đột nhiên dừng lại trong nước, mọi người đều có chút khó hiểu.
Sau đó, tôi nhìn thấy Tiểu Ngư bơi quanh quẩn bên trong dòng sông tôi tăm.
Vương Thanh và Vương Sơn càng nôn nóng hơn bao giờ hết.
Nếu còn không bơi ra khỏi mặt nước, các sư đệ và sư muội của họ sẽ bị nghẹt thở mà chết mất.
Vì thế, họ dùng tay vỗ vào người Tiểu Ngư, nhắc nhở cô ấy phải nhanh chóng rời khỏi sông ngầm, nổi lên mặt nước.
Kết quả, Tiểu Ngư đang bơi trong nước, lọ có chút lo lắng nói:
“Các, các vị đạo trưởng, không, không hay rồi, lối ra của sông ngầm đã bị một tảng đá lớn chặn ngang…”
Vừa nghe được lời này, trong long mọi người đều ớn lạnh.
Thông qua Thiên Nhãn, tôi cẩn thận nhìn về phía trước.
Nhưng điều vừa nhìn thấy lại khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Trước mặt chúng tôi, thực ra có một khối đá hoa cương có đường kính khoảng 10m, chặn ngay trước lối thoát của dòng sông ngầm…
*****
Lối ra đã bị chặn, điều này làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy căng thẳng.
Vào lúc quan trọng thế này, mà ai đùa kiểu quái gì thế?
Trong lúc nhất thời, dường như mọi người đều có chút bối rối.
Nơi này thì lấy đâu ra không khí, chúng tôi phải làm sao bây giờ?
Ba người Vương Phượng, Vương Xích, Vương Hổ đã bắt đầu dùng cử chỉ ra hiệu cho chúng tôi.
Họ không ngừng chỉ vào miệng mũi của mình, trong dáng vẻ kia, đó là tín hiệu rằng họ sắp nghẹn thở rồi, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mà lúc này, Tiểu Ngư lại lên tiếng:
“Các vị đạo trưởng, tôi cũng, tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành thế này.
Nơi này, trước kia chưa từng có tảng đá ấy…”
Tiểu Ngư mở miệng, không ngừng bơi quanh chỗ này, rồi cô ấy đột nhiên dùng cái đầu to của mình để đâm vào tảng đá lớn kia.
Nhưng tảng đá kia cũng chẳng có chút sứt mẻ gì, chính cô ấy cũng lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Sắc mặt của tôi đã thay đổi, đây thực sự là một sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng cần rời khỏi nơi này.
Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, đừng nói tới mấy người Vương Hổ, Vương Xích,… mà cho dù tới chúng tôi cũng sắp không chịu nổi rồi.
Nơi này chính là một dòng sông ngầm, một khi nín thở đạt đến giới hạn sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vậy, tôi không tiếp tục chờ đợi nữa, trực tiếp buông râu của Tiểu Ngư ra.
Cũng cùng lúc đó, tôi dùng tay ra hiệu cho lão Phong.
Lão Phong cũng nhanh chóng hiểu được ý của tôi, tôi muốn lợi dụng tu vi của mình, xem có thể phá được tảng đá lớn kia hay không.
Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể rời khỏi dòng sông ngầm này.
Hai người chúng tôi lần lượt buông tay, trực tiếp bơi thẳng lên trước.
Tôi giơ tay ra sờ lên tảng đá lớn kia trước, phát hiện ra tảng đá này chính là đá hoa cương vô cùng cứng rắn, chẳng có gì để nghi ngờ nữa.
Đồng thời, tôi cũng đẩy thử một chút.
Nhưng vô dụng, bởi tảng đá này quá lớn.
Cho dù với tu vi hiện tại của tôi, cũng khó có thể khiến nó lay động.
Những người còn lại thấy thế, cũng lần lượt thả râu của Tiểu Ngư ra, muốn tiến lên hỗ trợ.
Suy cho cùng thì chẳng ai muốn phải chết chìm ở đây cả, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
Mọi người đều đã thử đẩy tảng đá, nhưng cơ bản là không được.
Bởi vì tảng đá này quá lớn, mọi người cùng hợp sức cũng rất khó khiến tảng đá này xê dịch dù chỉ là một chút.