Mấy người Vương Phượng đã sắp không nín thở được nữa, lúc này đều thở ra một hơi.
Hai mắt họ đã bắt đầu trắng dã, gần như đạt tới giới hạn rồi.
Vương Thanh và những người khác vô cùng lo lắng, nhưng ở trong nước, họ cũng không thể làm gì được.
Nhưng vào lúc này, chúng tôi đột nhiên cảm nhận được phía sau lưng mình có một trận đạo lực dâng trào.
Một luồng khí tức cường đại nhanh chóng đánh úp tới.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn theo bản năng, phát hiện người đứng sau lưng chúng tôi chính là Lôi Minh tiền bối.
Tuy không thể nói chuyện, nên ông ấy đã phẩy phẩy tay với chúng tôi.
Ý bảo chúng tôi cứ tránh sang hai bên, dường như ông ấy muốn làm một mình.
Mọi người nhìn thấy thế, đương nhiên không dám chậm trễ.
Tu vi của vị tiền bối này cực cao, thực lực có thể sánh ngang với Mộ Dung Ngôn, với vị cường giả như vậy, có lẽ có thể mở ra cho chúng tôi một tia hy vọng.
Lòng tôi nghĩ như vậy, cơ thể cũng nhanh chóng bơi sang một bên.
Vương Thanh, Dương Tuyết và những người khác đều sắp không chịu nổi nữa, riêng đám Vương Xích thì hoàn toàn không chịu được nữa rồi.
Nhưng lúc này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Lôi Minh tiền bối, không ai dám chớp mắt.
Lôi Minh tiền bối thấy chúng tôi đã tản ra, cũng không hề do dự.
Ông ấy chắp hai tay trước ngực, tạo thành một loại thủ ấn.
Trong thân thể của ông đã đã bộ phát ra khí tức lớn mạnh.
Xung quanh tiền bối đã hình thành nên dòng xoáy nước.
Đạo khí cuộn trào trong nước, tạo ra cảm giác rất áp lực.
Loại cảm giác này khiến cho chúng tôi có cảm giác như đang ở trên một ngọn núi cao.
Với sự dâng trào mạnh mẽ của đạo khí, Lôi Minh chân nhân bỗng nhiên đánh một chưởng về phía trước.
Chỉ nghe một tiếng “Ong” trầm vang, một cỗ lực lượng vô hình chỉ thằng vào tảng đá khổng lồ phía trước.
Cuối cùng, một tiếng “Phanh” chấn vang, nước trong dòng sông ngầm xáo động, cuồn cuộn luân chuyển.
Chúng tôi đang ở trong nước, nên trong lúc nhất thời rất khó giữ cơ thể ổn định.
Dưới một chưởng này của Lôi Minh tiền bối, dường như toàn bộ dòng sông ngầm này đều bị quấy đảo.
Có thể thấy được, một chưởng này mạnh mẽ thế nào, uy lực tuyệt vời ra sao.
Nhìn vào tảng đá cao mười mét kia, tôi phát hiện ra nó đã xuất hiện những vết nứt.
Các vết nứt đang không ngừng lan rộng, giống hệt như mạng nhện.
Chúng còn phát ra âm thanh “xèo xèo” ở trong nước.
Cộng với áp lực nước chênh lệch giữa bên trong và bên ngoài, tảng đá bị tiền bối vừa mới đánh một chưởng lúc này không còn chịu được áp lực nước từ bên ngoài nữa.
Cuối cùng lại có một tiếng nổ “Phanh” nữa, tảng đá lớn vỡ ra, nước sông trở nên vẩn đục.
Nước bên ngoài chảy vào, tảng đá lớn trực tiếp vỡ thành hai mảnh.
Ngay sau khi tảng đá kia vỡ ra, chúng tôi ngã xuống.
Tiểu Ngư nhìn thấy thế, lộ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng:
“A! Có đường ra rồi, mọi người mau bám chặt lấy người tôi, tôi, tôi đưa mọi người ra ngoài…”
Tiểu Ngư hưng phấn nói, rồi lại kéo dài chòm râu của bản thân ra.
Mọi người cũng không dám chậm chễ, vội vàng túm chặt lấy chòm râu của Tiểu Ngư.
Vương Xích, Vương Hổ và những người khác cũng cố gắng nín thở, túm chặt lấy chòm râu của Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư thấy tất cả mọi người đã tóm lấy chòm râu của mình, cũng chẳng dám nấn ná gì.
Đuôi cá lắc lư một cái, bắt đầu bơi ngược dòng qua khúc sông ngầm, rời từ từ hướng lên trên.
Tốc dộ của Tiểu Ngư rất nhanh, trong nháy mắt lao ra khỏi cửa sông tối tăm.
Trước mắt chúng tôi cũng không còn màn đen nữa, đã nhìn thấy ánh sáng.
Tiểu Ngư cũng chẳng có chút chần chờ mà lao thẳng lên mặt nước.
Tốc độ của cô ấy vô cùng nhanh, từ dưới đáy sống lên trên mặt nước cũng chỉ mất cả vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Theo sau những tiếng nước “Xôn xao”, mọi người lần lượt ngoi lên mặt nước.
Mọi người không quan tâm họ đang ở đâu, ngay khi đầu vừa mới thò đầu ra khỏi mặt nước, ai cũng há to miệng để hô hấp.
Mấy người Vương Xích cũng được hít thở không khí trong lành.
Tình hình của họ cũng nháy mắt trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
“Tốt rồi, nguy hiểm thật!
Cảm ơn tiền bối vừa rồi đã ra tay.”
Tôi cung kính nói một câu, sau khi Lôi Minh chân nhân bổ đôi tảng đá lớn nọ, ông ấy cũng vẫn hành động như một người bình thường, thậm chí còn không bị thở gấp.
Tiền bối chỉ mỉm cười, vẫy vẫy tay với tôi.
Vừa rồi nếu không có tiền bối ở đây, chỉ dựa vào mấy người chúng tôi thật đúng là không thể phá được tảng đá kia trong nước.
Nhưng tôi vừa dứt lời, Vương Hổ đứng bên cạnh đã nổi giận.
Cậu ấy lập tức rút kiếm gỗ đào ra, chĩa thẳng mũi kiếm về phía Tiểu Ngư vẫn đang trong hình dáng cá trê.
“Yêu quái, có phải cô cố ý muốn lại hại chúng tôi hay không?”
Vừa rồi quả thực quá nguy hiểm.
Nếu không có Lôi Minh tiền bối ở đây, mọi người có thể bị chết đuối ở dưới dòng sông ngầm hay không, thật khó mà nói trước.
Mà chính cá trê yêu là người đã dẫn chúng tôi vào con đường nhỏ này.
Có lẽ điều này, cũng ít nhiều khiến cho trong lòng Vương Hổng và mọi người nảy sinh nghi ngờ và suy đoán với cô ấy.
Có phải yêu quái này không hề muốn phối hợp với chúng mà, vì thế đã âm thầm bảy ra một kế hoạch muốn hại chết chúng tôi chẳng?
Tiểu Ngư bị chất vấn như vậy, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.
“Đạo, đạo trưởng, Tiểu, Tiểu Ngư không có…”
Vừa nói chuyện, Tiểu Ngư vừa từ từ chìm xuống nước một chút.
Đôi mắt cô ấy, tràn đầy sợ hãi và thậm chí còn có chút tủi thân.
Kết quả, cô ấy vừa nói xong, Vương Hổ lại quát lên một tiếng: