“Còn nói không có? Cô không phải là người dẫn đường à?
Đang êm đang đẹp, tại sao trong dòng sông ngầm này, lại xuất hiện một tảng đá to như vậy chặn đường ra?
Nói, có phải cô cố ý muốn làm hại chúng tôi không?”
Tiểu Ngư đã bị dọa đến nỗi không biết phải nói gì, không ngừng lúc lắc đầu cá lớn của mình, miệng không dám lên tiếng.
Tôi thấy Tiểu Ngư không giống giả vờ, nên đã nói với Vương Hổ:
“Vương Hổ, người anh em, thu kiếm lại đi. Tôi tin rằng Tiểu Ngư không hề cố ý!”
“Anh Đinh, phòng người khó thể phòng tâm!
Vừa rồi, chúng ta đều đã suýt chút nữa chết chìm ở trong nước rồi…”
Vương Hổ tiếp tục nói, suýt chút nữa thôi, cậu ấy thực sự đã chết vì nghẹn khí.
Nhưng cậu ấy vừa dứt lời, người vừa rồi đã cứu mọi người khỏi nguy nan - Lôi Minh chân nhân, lại bỗng nhiên lên tiếng:
“Bần đạo cũng tin tưởng, yêu quái nhỏ này thực sự vô tội. Mọi người nhìn lên trên đi…”
Nói xong, tiền bối chỉ tay lên đỉnh đầu.
Chúng tôi cũng nhìn theo hướng tay của tiền bối, thấy đây là một vùng thung lũng.
Hai bên đều là vách đá dựng đứng, một trong các vách đá ấy đã hiện rõ dấu vết bị sụt lở.
Tảng đá khổng lồ chặn lối vào hang động trước đó có lẽ chỉ là một sự ngẫu nhiên.
Vì một vụ sạt lở, nên những tảng đá mới rơi xuống.
Không may thế nào mà lại có tảng đá lớn chặn ngay lối ra của sông ngầm…
*****
Sở dĩ Vương Xích lại kích động như thế, chủ yếu là bởi vì suýt chút nữa cậu ấy đã bị ngạt thở trong dòng sông ngầm.
Bây giờ ra ngoài, không có nơi nào để trút giận, cậu ấy chỉ có thể tìm Tiểu Ngư để trút giận mà thôi.
Nhưng theo như những gì tôi nhìn thấy, tất cả những điều này thực sự chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên.
Vị trí hiện tại của chúng tôi là ở trong một khe núi, hai bên đều là những vách đá hoa cương.
Hơn nữa, các vụ lở đất quy mô lớn đã xảy ra, nên xuất hiện hiện tượng sạt lở ở diện tích rộng.
Vì thế có tảng đá rơi xuống đáy sông cũng chẳng có gì là lạ, đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, cũng vì thế mà khiến chúng tôi suýt chút nữa lâm vào nguy hiểm.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục nói với Vương Hổ và Vương Xích đang kích động:
“Xin hai vị bớt giận, tôi tin Tiểu Ngư thật sự không biết trước chuyện này.
Hiện tại chúng ta đã tới được rất gần núi Hắc Nhai rồi, việc quan trọng nhất là phải đối phó Nhện Quỷ trước.”
Nghe tôi nói thẳng thắn như vậy, hai người này mới hít một hơi thật sâu.
Rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi mà không thèm nói thêm gì nữa.
Còn về phần Tiểu Ngư, trông có vẻ cô ấy có vẻ vô cùng tủi thân.
Cô ấy đã có lòng tốt để giúp đỡ chúng tôi, thế mà lại bị mấy người trong số chúng tôi chĩa kiếm vào mặt, điều này làm cho cô ấy không hề dễ chịu tí nào.
Nhìn vào mí mắt của Tiểu Ngư, tôi đưa tay chạm vào cái đầu to của cô ấy:
“Tiểu Ngư, cô cũng đừng để ở trong lòng, đó chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi tin tưởng cô, cô giống như những gì Tiểu Lệ đã nói, là một yêu quái lương thiện.”
Tiểu Lệ, cũng chính là bà lão ở thành Phượng Hoàng kia.
Là người có tình bạn thân thiết lâu năm với Tiểu Ngư, họ có thể nói là chị em thân thiết.
Lúc này tôi đã nhắc đến Tiểu Lệ, làm cho Tiểu Ngư liếc lên nhìn tôi thêm mấy cái.
Sau đó, Tiểu Ngư đong đưa cái đầu cá lớn:
“Tiểu Ngư hiểu rồi, tuy rằng Tiểu Ngư là yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại đến các vị đạo trưởng.
Tiểu Ngư cũng sẽ chứng minh, Tiểu Ngư là một yêu quái tốt, cũng có thể giống, giống với chị Hồ Mỹ, có thể chung sống hoà bình với con người.”
Nói rồi, Tiểu Ngư nhìn về phía Hồ Mỹ một cái.
Tuy đạo hạnh của Tiểu Ngư không cao, nhưng cô ấy vẫn có thể phân biệt đâu là người, đâu là yêu.
Tôi mỉm cười gật đầu, ngay sau đó tiếp tục nói:
“Tiểu Ngư, sắc trời đã bắt đầu tối.
Kế tiếp, chúng tôi nên đi thế nào…”
Tôi lại nói tiếp, nhưng lần này đã đi thẳng vào vấn đề chính.
Tôi không muốn để sự tình tiếp tục trở nên rắc rối nữa.
Rốt cuộc thì mục đích của chúng tôi vẫn là tiêu diệt bầy Nhện Quỷ tới từ dị vực kia.
Những người còn lại không nói gì, họ chỉ im lặng quan sát tất cả chuyện này.
Lôi Minh chân nhân thậm chí còn mỉm cười, âm thầm gật đầu.
Có lẽ trong mắt ông ấy, phong cách làm việc của tôi rất đúng mực và bao dung, còn có lòng tín nhiệm, rất hợp với phong cách của ông ấy…
Tiểu Ngư nghe tôi hỏi lại, cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó nói với tôi:
“Đinh đạo trưởng, đi thẳng về phía trước tầm một, hai cây số nữa là sẽ tới được gần núi Hắc Nhai.
Lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người tiến vào đó, xuyên qua khu rừng toàn khí độc ở phía trước, là sẽ tới được gần hang ổ của yêu quái kia.”
Tiểu Ngư nói như vậy, cũng đã kể ra lộ trình tiếp theo, còn miêu tả vô cùng kỹ càng và tỉ mỉ.
Sau khi nghe xong, mọi người đều chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đi về phía trước, chúng tôi sẽ phải xuyên qua một làn sương độc.
Cho nên, chúng tôi cần phải có sự chuẩn bị từ trước.
Vượt qua chướng khí độc không phải là một việc dễ dàng gì.
Ngay cả khi chúng tôi tiến về phía trước qua đường thuỷ, nhưng vẫn cần phải hít thở không khí.
Cho nên, chúng tôi phải dùng trước một số loại thuốc phòng độc đặc biệt, đề phòng bị trúng độc.
Tuy nhiên, kỳ thật trong lòng tôi và lão Phong đều cảm thấy không cần, phải biết rằng cả hai người chúng tôi đều đã uống Bách Hoa Dịch.
Thứ này chính là một loại thuốc quý trong Đạo môn, công dụng nhiều không kể xiết.
Hơn nữa, về cơ bản hiệu lực của thuốc có thể tồn tại trong cơ thể khoảng nửa năm.