Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2211

Chương 2211 Chương 2211

Ngô Hưng Long đứng ngay bên cạnh đã há hốc miệng từ lâu, nhìn hết thảy mọi thứ diễn ra trước mắt, anh ấy ngơ luôn rồi.

Cảm giác, dường như mọi thứ đều không thể tưởng tượng được.

Tu vi Đạo quân, thế mà có thể gõ được một chiếc chuông sắt cách đó 15 mét kêu vang.

Cho dùng là dùng chiêu thức, chỉ e là trong thế hệ trẻ của Đạo môn hiện tại, cũng chẳng có mấy người làm được như thế.

Nhưng trong lão Phong lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ hay vui mừng cả.

Khóe miệng của cậu ấy chỉ hơi cong lên, rồi chắp tay, cúi đầu với lão đạo sĩ.

“Cảm ơn tiền bối!”

Nói xong, câu ấy đi thẳng về phía tôi.

Lão Phong lấy được cấp C+, có thể nói là đã đạt được mong muốn.

Bởi vì từ cấp C, chỉ có những đạo sĩ đã ở giang hồ nhiều năm, hoặc phải có được uy tín nhất định mới đạt được.

Trong thế hệ trẻ, những người đạt được cấp C phải nói là rất ít.

Cấp C+ thậm chí còn hiếm hơn, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ví dụ như Ngô Hưng Long và Dương Tuyết, hai người này cũng chỉ mới nằm ở cấp D và D+ mà thôi.

Hơn nữa, hai người họ còn là đệ tử của chính phái Võ Đang.

Nếu là tán tu trẻ tuổi, về cơ bản là không thể nào đạt được cấp D, hoặc từ cấp D trở lên…

Ngô Hưng Long kinh ngạc vô cùng.

Còn lão Phong lại thong thả đi tới trước mặt tôi rồi nói: “Cậu lên đi!”

Tôi mỉm cười và bước ra ngoài.

Dương Tuyết nhìn thấy tôi bước lên trước, liền động viên tôi: “Cố lên!”

Ngô Hưng Long cũng hít một ngụm khí lạnh, rồi lấy lại tinh thần: “Đinh đạo hữu, anh cũng lấy cấp C+ về đi.”

Anh ấy biết, thực lực của tôi mạnh hơn lão Phong một chút, lão Phong có thể làm được, thì tôi hẳn cũng làm được.

Giờ phút này, tôi đã đi tới vị trí 15 mét.

Lão đạo sĩ ngồi phía đối diện cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: “Bắt đầu đi!”

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi âm thầm vận chuyển huyền công.

Sau đó, đạo khí đột nhiên xông ra, tôi cũng đánh ra một chưởng.

Khoảnh khắc ấy, một luồng đạo khí bắn ra.

Tốc độ cực nhanh, thậm chí mọi người còn chưa kịp cảm nhận sự dao động của đạo khí.

Thế mà đã nghe được một tiếng nổ “bùm” vang lên.

Chiếc chuông sắt cách đó 15 mét, thế mà, thế mà bị đạo khí của tôi đánh trúng, rền vang không ngừng.

Chiếc chuông đồng kia tức khắc vỡ vụn thành mười mấy miếng sắt nhỏ, rơi xuống đầy đất.

Đứng ở nơi xa, vẻ mặt mong chờ của Dương Tuyết và Ngô Hưng Long nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc.

Mẹ kiếp, đây, đây là công lực gì thế?

Người ta đã bảo chỉ cần gõ chuông kêu là được, thế mà tôi thì hay rồi, một đòn tung ra đã trực tiếp đánh nát cả chuông sắt của người ta.

Dương Tuyết trợn mắt líu lưỡi, trong lúc nhất thời còn quên cả nói.

Biểu cảm của Ngô Hưng Long càng quá đáng hơn, bởi anh ấy còn chưa chuẩn bị gì cả, đã nhìn thấy chiếc chuông sắt vỡ nát thành từng mảnh rồi.

Anh ấy lập tức hoá đá tại chỗ.

Vừa rồi anh ấy còn nói gì ý nhỉ? À, đề bài này quá khó, còn bảo hai người đừng làm đánh giá nữa.

Mụ nội nó! Bây giờ chính anh ấy lại là người bị vả mặt đôm đốp!

Cái gì quá khó, đối với tôi và lão Phong mà nói, cũng chỉ đơn giản mà thôi.

Đó là một cái chuông sắt, làm bằng sắt.

Thế mà bây giờ nó đã nổ tung, cho dù dùng đao chém, cũng không đến mức vỡ thành nhiều mảnh như vậy chứ?

Đây, đây thực sự vẫn là tu vi ở cảnh giới Đạo Vương sao?

Không chỉ có bọn họ, lão Phong lúc này cũng phải trầm mặt, thầm mắng một câu: Biến thái.

(Biến thái ở đây chỉ sức mạnh thái quá, vượt quá mức bình thường nha quý dị.)

Sắc mặt của lão đạo sĩ đang ngồi phía xa cũng hơi thay đổi.

Ông ấy có thể cảm nhận được, khí tức của tôi khác với những người bình thường, quá mạnh so với những người trẻ tuổi khác.

Nhưng ông lão cũng không ngờ được rằng, tôi lại có thể mạnh tới mức như thế.

Vừa rồi, chỉ trong vòng một đòn tấn công, lão đạo sĩ không chỉ cảm nhận được tôi có thể khống chế đạo khí tới mức cực hạn, mà còn cảm nhận được tinh thần lực được phóng ra ngoài.

Tôi cũng đã đem toàn bộ đạo khí tập trung lại một điểm, tấn công chỉ trong nháy mắt.

Vì thế mới khiến cho chiếc chuông sắt kia nổ vỡ tan tàn, nếu không thì không thể nào đánh vỡ được chiếc chuông ấy.

Nhưng loại năng lực này, trên cơ bản là phải đạt tới cảnh giới Đạo Tôn mới làm được, một đạo sĩ mới tới cảnh giới Đạo Vương thì tuyệt đối không thể.

Vấn đề hiện tại là, mọi thứ thực sự đã được bày ra trước mắt ông ấy.

Một đạo sĩ cảnh giới Đạo Vương không những có thể khống chế đạo khí rất tốt, mà còn có thể khống chế được cả tinh thần lực cường đại.

Như thể bảo sao ông lão không kinh ngạc cho được?

Còn về phần tôi, hiện lại có chút xấu hổ.

Lúc đó, tất cả những gì tôi muốn chỉ là làm chiếc chuông sắt rung lên mà thôi.

Căn bản là không có nghĩ nhiều như vậy.

Ai có ngờ là, tôi đánh bậy đánh bạ thế nào lại dung hợp được tinh thần lực và đạo khí, đánh ra một đòn làm vỡ cả chuông sắt thế này.

Tôi hơi ngượng ngùng, vôi chắp tay nói với lão đạo sĩ nọ:

“Tiền bối, thật ngại quá, cái đó, tôi trót đánh vỡ chuông sắt của ngài mất rồi!”

Lão đạo sĩ nghe thấy tôi nói ra lời này, lúc này mới kịp phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Cậu, cậu tu luyện được nguyên thần rồi sao?”

Quả thực ông ấy đã bị giật mình, dường như đang muốn nhìn thấu tôi.

Tôi cũng rất khiếp sợ.

Tôi không ngờ chỉ với một đòn vừa rồi, thế mà ông ấy lại có thể nhìn ra tôi đã tu luyện nguyên thần.

Bình Luận (0)
Comment