Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới 9 giờ rưỡi, lúc này, đệ tử Võ Đang gần như đều đã tập trung đông đủ tại quảng trường.
Toàn bộ quảng trường đều im lặng như tờ.
Các vị trưởng lão phái Võ Đang đều đã vào chỗ ngồi.
Giờ phút này, Đại trưởng lão Võ Đang, Phi Hà chân nhân, đã đi lên đài cao.
Trên tay ông ta cầm cây phất trần, vẻ mặt trang trọng.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy ông ta nói lớn:
“Chúng đệ tử phái Võ Đang, hôm nay Võ Đang ta triệu tập các đệ tử, cử hành một buổi lễ trọng thể.
Tiếp theo đây, chưởng môn sẽ công bố mệnh lệnh của Đạo môn.
Việc này liên quan đến đến chúng sinh trong thiên hạ, mọi người có sẵn lòng thay trời hành đạo, sẵn sàng trảm yêu trừ ma hay không?”
*****
Hiện giờ, đông đảo chúng đệ tử ngoại môn, nội môn cả phái Võ Đang đều đang tập trung tại quảng trường.
Tôi nhìn số lượng người ở đây, ít nhất cũng phải trên 500 người.
Nhưng trong số hơn 500 người này, phần lớn đều là đệ tử ngoại môn và đệ tử ngoại môn ký danh.
Sở sĩ được gọi là đệ tử ngoại môn vì bọn họ không được phép tiến vào trong nội môn, cũng không được phép rời khỏi môn phái.
Ngoại trừ chịu sự quản chế của môn phái ra, ngày thường những người này cũng chẳng khác gì người bình thường cả.
Trong số những người này, cũng có thành phần tinh anh của xã hội, có giám đốc kinh doanh, cũng có nhân viên vệ sinh, người phụ bếp…
Tu vi, tuổi tác… cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Người có tu vi cao nhất chỉ e là cũng chẳng vượt quá bậc Đạo Quân.
Còn kém cỏi nhất, cũng có người mới chỉ tới cảnh giới Đạo Sĩ.
Nhưng cũng có chừng hơn trăm người đang đăng ký để trở thành đệ tử nội môn.
Những người này về cơ bản sẽ không rời khỏi tông môn quá lâu, bởi vì những đệ tử như vậy đều đã trở thành đạo sĩ toàn thời gian.
Hằng ngày chịu sự quản chế của môn phái, làm nhiệm vụ sư môn giao, nhận tiền lương của sư môn.
Bởi vì ngày thường họ đều tu luyện trong nội môn, nên tu vi đương nhiên sẽ cao hơn những đệ tử ngoại môn bình thường.
Còn về những người như Dương Tuyết, họ đều là đệ tử nội môn.
Đây là những người ưu tú trong số các đệ tử đã đăng ký của nội môn, sau này, người kém nhất trong số họ cũng sẽ trở thành trưởng lão của phái Võ Đang.
Mô hình này hiện nay cũng được sử dụng để phân cấp bậc của đệ tử trong các môn phái của Đạo môn.
Chỉ có không ngừng tu hành, mới có thể thăng cấp liên tục.
Hiện giờ, sau khi Đại trưởng lão hô to một câu như vậy…
Chúng đệ tử phái Võ Đang có mặt ở đây đều lập tức reo hò.
“Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo!”
“Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo!”
“…”
Mặc kệ là đệ tử ngoại môn hay là nội môn, để có thể gia nhập vào phái Võ Đang, họ đều phải trải qua những vòng tuyển chọn tỉ mỉ, có tam quan chính trực.
Ngay cả khi họ không tu hành trong sư môn, mà nắm giữ nhiều vị trí khác nhau trong xã hội…
Nhưng ngày thường, họ vẫn dùng những gì đã học để giải quyết rắc rối cho những người xung quanh, hoặc đuổi quỷ trừ tà.
Bây giờ, có cơ hội để cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ, trong mắt những người này đều rực sáng ánh lửa.
Tiếng hét ngày càng to hơn, kéo dài suốt một phút mới chịu dừng lại.
Chờ đến khi chúng đệ tử đã im lặng, Đại trưởng lão mới lên tiếng lần nữa: “Sau đây, xin mời chưởng môn phái ta, Phi Hồng chân nhân.”
Lời vừa dứt, xung quanh đã có người đánh trống.
Tiếng trống “tùng tùng tùng” không ngừng vang lên trong không trung.
Quả thực là rất khí thế.
Hiện giờ, tôi và lão Phong cùng đóng vai quần chúng hóng chuyện, yên lặng đứng ở phía cuối quảng trưởng mà quan sát hết thảy.
Hôm nay Phi Hồng chân nhân mặc một bộ đạo bào màu tím.
Trong Đạo môn, màu tím là màu tượng trưng cho quyền lực và địa vị cao quý nhất.
Chỉ có những vị cao nhân tiền bối, mới có tu cách mặc đạo bào màu tím mà thôi.
Hiển nhiên, Phi Hồng chân nhân có tư cách này.
Trên tay ông ấy cũng cầm một cây phất trần, chậm rãi bước lên từng bước.
Lúc lên đài cao, tôi thấy chân phải của ông ấy dường như không hề có sức, lúc bước đi khá nặng nề.
“Lão Phong, liệu có phải Phi Hồng chân nhân đã bị thương hay không? Tôi cảm giác như chân của ông ấy chẳng có sức ấy?”
Lão Phong nghe đến đó, thản nhiên mỉm cười:
“Trước đó tôi đã từng nghe Từ Lâm Tĩnh kể rồi, đầu gối bên phải của Phi Hồng chân nhân có vết thương cũ, cho nên trông mới không có sức như thế!”
Tôi “À” một tiếng, rồi nở nụ cười xấu xa mà nhìn lão Phong: “Lão Phong, nói thật đi, có phải cậu đang để ý đến Từ Lâm Tĩnh không?”
Lão Phong vừa nghe được lời này, lập tức nghiêm mặt: “Nói hươu nói vượn gì thế?”
Nói rồi, ánh mắt thằng nhóc này trở nên mờ mịt, rõ ràng là đang lảng tránh tôi.
Hai người chúng tôi đã ở với nhau bao nhiêu năm nay, tôi còn không hiểu rõ thằng nhãi này hay sao.
Phải mười phần chắc chín, nhất định giữa hai người kia có gì đó mờ ám…
Nhưng trong lúc hai người chúng tôi đang trêu đùa nhau, ở phía trên đài cao, Phi Hồng chân nhân đã “Lải nhải dài dòng” được một đoạn rất dài.
Nhưng đến cuối cùng, Phi Hồng chân nhân bỗng nhiên múa cây phất trần trong tay, rồi lớn tiếng nói: “Các vị đệ tử, hiện giờ, bổn tọa thay mặt Đạo Minh ban đại lệnh!”
Chân nhân vừa dứt lời, một đồng tử (cậu bé) mang một chiếc hộp dài ra.
“Sư tôn!”
Phi Hồng chân nhân nhận lấy chiếc hộp kia, rồi mở ra.
Trước ánh nhìn chăm chú của đám đông, Phi Hồng chân nhân bắt đầu cất tiếng:
“Thiên Đạo luân hồi, mang lại sự trù phú cho con người. Nay, đám yêu ma xuất hiện, tà giáo cướp bóc khắp nơi. Chúng tàn sát sinh linh, huỷ hoại thế giới của chúng ta, cứ thế khiến sinh linh phải rơi vào cảnh lầm than.