Nơi này chính là Võ Đang, cường giả nhiều như mây.
Nếu như để cho bọn họ cảm nhận được, thì sẽ không tốt đâu…”
Mộ Dung Ngôn nghe đến đó, lúc này mới thu hồi tu vi lại.
Tôi cười cười, lại nói tiếp: “Nói thật đi, em nghĩ gì mà lại đến tìm anh? Đây là bản thể hay chỉ là linh môi của em vậy?”
Mộ Dung Ngôn lại trở nên dịu dàng: “Không có việc gì thì em không thể tới tìm anh hay sao?
Ngày hôm qua anh sử dụng ấn chú, em đã cảm nhận được.
Vì có chút lo lắng nên em muốn tới đây xem thử.
Nhưng hiện tại, bản thể của em vẫn còn ở Quỷ Mã Lĩnh, gần đây đám Mắt Quỷ thường xuyên có động thái, bản thể của em không thể rời đi được…”
Tiếp theo, Mộ Dung Ngôn ngồi trò chuyện với tôi một lát.
Cô ấy cho tôi biết, đám Mắt Quỷ đang điều động lực lượng ở khắp nơi.
Hơn nữa, chúng cũng gây ra mối đe dọa nhất định cho cô ấy.
Bởi vì tôi biết Mộ Dung Ngôn đã trốn chạy khỏi đám Mắt Quỷ, cũng đứng ra đối địch với chúng.
Nên tôi định hỏi cô ấy rõ ràng, tỉ mỉ hơn, nhưng Mộ Dung Ngôn lại nói rất ít.
Cô ấy chỉ bảo tôi phải cẩn thận, Mộ Dung Ngôn linh cảm sẽ có một trận đại chiến bùng nổ.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, làm sao mà không nổ ra một trận đại chiến được chứ?
Đừng nói tới cô ấy, đến cả tôi cũng đã cảm nhận được.
Toàn bộ đệ tử trong Đạo môn đều đã được triệu tập, ngày mai còn tuyên bố một chuyện lớn gì đó.
Thật ra, chẳng cần nghĩ cũng đã đoán được, phải đến mười phần chắc chín, là Đạo môn muốn ra tay với đám tà giáo Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt…
Chúng tôi ngồi bên nhau trò chuyện rất lâu, trời cũng rất khuya rồi.
Khi ở bên cạnh cô ấy, tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng lâu sau, bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời.
Tôi biết, trời sắp sáng rồi.
Mộ Dung Ngôn cũng đến lúc phải rời đi.
Tôi lưu luyến cầm tay cô ấy không rời, nhưng Mộ Dung Ngôn lại mỉm cười dịu dàng:
“Tra nam chết tiệt, em phải đi thôi.
Nhớ kỹ, anh là của em, phải tự bảo vệ lấy mình…”
Nói xong, khủng long bạo chúa Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên nhón chân, hôn lên mặt tôi một cái.
Hành động đột ngột này làm tôi hơi bối rối.
“Được rồi, em đi đây!”
Nói rồi, Mộ Dung Ngôn cười “Hì hì”, quay người rồi nhanh chóng biến mất.
Khi tôi định thần lại thì Mộ Dung Ngôn đã biến mất ngay trước mắt tôi, rời khỏi đây.
Tia sáng mặt trời đầu tiên cũng đã ló rạng.
Giống như tình yêu của chúng tôi lại nghênh đón sự tái sinh.
Chỉ là đoạn ký ức bị lãng quên của chúng tôi, vẫn chẳng thể tìm về được…
Mộ Dung Ngôn đã đi rồi, tôi cũng nên trở về thôi.
Nhìn dãy núi Võ Đang, tâm trạng của tôi hôm nay rất vui vẻ.
Tôi đi bộ dọc theo đường núi, bắt đầu quay trở về.
Chờ khi tôi quay trở lại phòng, lão Phong đã dậy từ lâu, lúc này cậu ấy đang ngồi xếp bằng để vận công.
“Cậu đã trở lại rồi!” Lão Phong không thèm mở mắt ra, chỉ mở miệng nói.
Tôi chỉ đáp lại một tiếng “Ừm”, cũng không buồn giải thích.
“Nửa đêm nửa hôm cậu chạy đi đâu thế?”
Vãi! Thế mà thằng nhãi này lại biết được tôi ra ngoài từ tối hôm qua.
Tôi sửng sốt một chút, đương nhiên sẽ không nói ra sự thật.
Tôi chỉ đáp: “À, ra ngoài hóng gió, tìm hiểu về tu hành…”
Tôi nói một câu vu vơ như vậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lão Phong nghe tôi nói như vậy, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Lúc này vẫn còn sớm, nên tôi ở lại trong phòng nghỉ ngơi một chút.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trong cơ thể lão Phong bỗng nhiên bộc phát ra một luồng đạo khí mãnh liệt.
Một dòng huyết khí xông thẳng lên huyệt Thiên môn.
Lão Phong đột nhiên mở mắt ra, trong miệng bỗng thốt ra một tiếng gầm nhẹ: “Khai!”
Lời vừa nói ra, chỉ nghe “Ong” một tiếng.
Âm thanh kia, giống như có thứ gì đó phun ra từ cơ thể lão Phong.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy, tôi lại rất kinh hỉ.
Đây là, đây là tiếng nổ do đạo khí tạo ra, sau khi mạch môn đột phá.
Lão Phong, đột phá rồi!
Cả người tôi đều trở nên kích động: “Lão Phong, cậu đột phá rồi ư?”
Sắc mặt lão Phong cũng lộ ra sự ngạc nhiên và vui vẻ.
Nhưng hiện tại cậu ấy chẳng nói gì, chỉ chậm rãi thu hồi đạo khí lại.
Lão Phong dồn khí vào đan điền, sau đó hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng đột phá!”
“Ha ha ha, thật tốt quá. Thực lực của tiểu đội chúng ta lại tăng lên một chút rồi!”
Tôi vui vẻ nói, lão Phong cũng gật gật đầu.
“Đi thôi, ra ngoài ăn sáng.” Tôi kích động nói.
Lão Phong cũng rất hưng phấn, gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người chúng tôi cùng rời khỏi phòng, đi đến nhà ăn.
Hôm nay trong nhà ăn đã có thêm rất nhiều người, gần như toàn bộ đệ tử của phái Võ Đang đều đã quay trở về.
Tôi và lão Phong cũng gặp được Dương Tuyết cùng Ngô Hưng Long, sau khi nói vài câu chuyện phiếm, hai người họ đã vội vã rời đi.
Bởi vì đông đảo đệ tử phái Võ Đang đã trở về, với tư cách là đệ tử nội môn, bọn họ có rất nhiều việc phải làm.
Sau bữa sáng, rất nhiều đệ tử phái Võ Đang bắt đầu tập trung ở quảng trường.
Đến 10 giờ là lúc Phi Hồng chân nhân công bố mệnh lệnh quan trọng gì đó của Đạo Minh cho mọi người.
Bởi vì sự việc rất trang trọng, nên hôm nay, tất cả đệ tử phái Võ Đang đều mặc đạo bào của Võ Đang.
Tôi và lão Phong là hai người từ ngoài tới, nên trông có chút lạc quẻ.
Ở quảng trường, hai chúng tôi chỉ có thể đứng một góc nói chuyện phiếm.
Những đệ tử chung quanh không ngừng chỉ trỏ chúng tôi, nhưng rất ít người nói chuyện với chúng tôi.