Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói: “Làm bạn gái anh đi, được không? Em đừng rời xa anh…”
Có người nói: Lời tỏ tình của đàn ông bắt đầu từ sự xúc động.
Lời tỏ tình của phụ nữ bắt đầu từ kế hoạch.
Ở đây không có hoa tươi, cũng chẳng có sự lãng mạn, chỉ có một bầu trời đầy sao cùng một vầng trăng không tròn lắm.
Cả người Mộ Dung Ngôn dường như đang run lên, giống như một chú nai nhỏ sợ hãi.
“Anh, anh buông, buông tôi ra…”
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ không buông em ra!”
Mẹ nó, tôi cũng không ngờ được rằng, đến một ngày, bản thân sẽ sử dụng những lời thoại máu chó, vô sỉ mà mấy nam chính vốn chỉ dùng trong những bộ phim ngôn tình vớ vẩn.
Nhưng tôi biết, lời thoại sến súa này thực con mẹ nó có hiệu quả.
Tôi vừa nói ra lời này, thế mà mặt của Mộ Dung Ngôn đã đỏ bừng, gục đầu vào ngực tôi.
“Nhưng, nhưng mà, tôi là, tôi là quỷ…”
Giọng nói của Mộ Dung Ngôn rất nhỏ, xen lẫn một chút mất mát.
Nhưng tôi lại thấy chẳng có gì không ổn cả. Tôi yêu Mộ Dung ngôn, chẳng quan tâm Mộ Dung Ngôn là người hay quỷ.
Hơn nữa, trước tôi, còn có một vị tiền bối tên Ninh Thái Thần đấy!
(Ninh Thái Thần: một nhân vật hư cấu trong câu chuyện “Nhiếp Tiểu Thiến””, trích từ bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Chàng vốn là một thư sinh hào sảng, vô tình lại phải lòng một nữ quỷ xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến. Trải qua nhiều biến cố, hai người đã hạnh phúc bên nhau. Về sau truyện được chuyển thành thành phim về game rất nổi tiếng có tên “Thiến nữ u hồn”.)
“Anh không quan tâm, anh chỉ thích em mà thôi.
Anh không quan tâm em là gì, cũng không cần biết em còn sống hay đã chết, anh đều muốn ở bên cạnh em!”
Tôi bướng bỉnh nói, đối với chuyện yêu đương này, tôi rất nghiêm túc.
Mộ Dung Ngôn ngước lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.
Nhưng lại bắt gặp đôi mắt tràn đầy đam mê và nghiêm túc của tôi.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên gật đầu.
Dù chỉ là một cái gật đầu rất khẽ, nhưng tôi biết, cô ấy đã đồng ý.
Hơn nữa, trong miệng cô ấy còn thốt ra một chữ “ừ” rất nhẹ.
Âm thanh ấy rất nhỏ, nếu không để ý thì sẽ không nghe thấy, nhưng tôi lại nghe được rất rõ ràng.
Cô ấy, đồng ý rồi.
Cô ấy, bằng lòng làm bạn gái của tôi.
Khoảnh khắc ấy, cả người tôi đều thấy lâng lâng, cảm thấy hạnh phúc ập tới quá bất ngờ.
Có lẽ số phận đã có an bài, an bài từ lâu rồi.
Cho dù chúng tôi đã từng chia xa, cũng đã quên mất nhau.
Nhưng giờ phút này, chúng tôi lại ở bên nhau một lần nữa.
Bởi vì, giữa hai chúng tôi, có một tấm lòng chung thủy mà đến cả Thiên Đạo cũng không thể xoá bỏ được.
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn, rất phấn khích.
Không kìm nén được mà cúi người hôn cô ấy.
Tâm Mộ Dung Ngôn đang loạn như ma, hoảng sợ như nai nhỏ.
Nào có nhận ra tôi sẽ có hành động không biết xấu hổ như vậy.
Kết quả là, cô ấy vừa không chú ý một cái, tôi đã thực hiện được âm mưu của mình.
Môi cô ấy không có nhiệt độ, thậm chí là lạnh như băng.
Dưới ánh trăng, trên đỉnh Võ Đang, đây vốn dĩ là chuyện không được phép.
Nhưng vận mệnh đã cho phép, người yêu thương chẳng thể thay thế.
Chúng tôi cứ ôm nhau đứng đó. Rồi hạnh phúc nhìn vào ánh mắt của đối phương…
*****
Mộ Dung Ngôn xuất hiện, làm tôi bất người, thậm chí là vui vẻ tới cực điểm.
Cho dù chúng tôi đã quên mất đối phương, nhưng gặp nhau lần nữa, cả hai vẫn không thể nào xoá nhoà dấu vết của người còn lại trong lòng mình.
Hôm nay, là một ngày vô cùng quan trọng.
Trên đỉnh Võ Đang, dưới ánh trăng sáng…
Lần thứ hai tôi thổ lộ lòng mình với cô ấy, cũng đã được cô ấy chấp nhận.
Bây giờ ngẫm lại, vận mệnh đúng thật là trêu người, nhưng cũng thật thần kỳ.
Đáng lẽ chúng tôi không nên ở bên nhau, thế mà bây giờ lại bên nhau.
Có lẽ, đây chính là cái gọi là “Duyên phận”.
Chúng tôi nhìn vào đối phương, trong lòng ngập tràn tình yêu và sự vui sướng.
Mộ Dung Ngôn bĩu môi, hồi lâu mới lên tiếng: “Tra nam chết tiệt, anh lại bắt nạt em!”
Nói xong, cô ấy còn dùng tay nhéo tôi một cái.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp, yêu kiều của Mộ Dung Ngôn, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, dù cô ấy có vừa nhéo vừa niết, tôi cũng chẳng thấy đau đớn gì.
“Hắc hắc hắc, anh yêu em còn không kịp, sao lại bắt nạt em được chứ?”
“Anh, anh vừa… em…” Nói rồi, cô ấy chỉ ngón tay lên môi mình.
Lúc nãy tôi đã quên mất, Mộ Dung Ngôn chính là người sống từ mấy trăm năm trước.
Tuy rằng cô ấy đã qua đời từ rất lâu, nhưng linh hồn vẫn còn tồn tại tới tận thời hiện đại.
Nhưng các quan niệm về trinh tiết trong cô ấy vẫn chẳng hề thay đổi.
Đối với cô ấy mà nói, đây là việc chỉ được phép làm sau khi đã bái thiên địa, vào lúc động phòng hoa chúc mà thôi.
Đương nhiên, kỳ thật với những người hiện đại như chúng tôi mà nói, đây chẳng phải chuyện to tát gì.
Thậm chí đi trên đường còn có thể bắt gặp các đôi tình nhân hôn nhau rất tự nhiên, chứ chẳng phải giữ ý tứ gì cả.
Tôi chỉ cười “Hắc hắc”:
“Em có muốn không, lại thử thêm lần nữa nhé?”
Chết rồi, tôi lại nghĩ bậy bạ rồi.
Kết quả, Mộ Dung Ngôn trợn trừng mắt nhìn tôi: “Cút!”
Trong khoảnh khắc ấy, cô ấy đã bộc phát tu vi mạnh mẽ, trực tiếp áp đảo tôi.
Trong lòng tôi không khỏi hoảng sợ, khủng long bạo chúa chung quy vẫn là khủng long bạo chúa thôi.
Dù đã trở thành bạn gái của tôi, nhưng vẫn vậy, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!
“Được được được, anh sẽ không động đậy, em mau chóng thu hồi tu vi đi.