Vừa nhìn thấy Phi Hồng chân nhân, cả tôi và lão Phong đều không dám chậm trễ, chắp tay cúi chào.
Tiếng hô liên tiếp vang lên:
“Phi Hồng tiền bối!”
“Chưởng môn…”
“Sư phụ!”
Ngô Hưng Long và Dương Tuyết cũng đồng loạt lên tiếng.
Phi Hồng chân nhân cười cười, phất tay, cũng không để ý tới Ngô Hưng Long và Dương Tuyết, mà trực tiếp nói với tôi:
“Đinh tiểu hữu, hiện giờ trận đại chiến giữa chính – tà đã bắt đầu.
Đinh tiểu hữu có sẵn lòng giúp một tay không?”
Làm người trừ tà, không thể chối từ đạo nghĩa.
Cho nên, tôi thẳng thắn trả lời:
“Tiền bối sao lại nói thế, nếu vãn bối đã tới đây, đương nhiên bằng lòng nguyện ý cùng phía Võ Đang đi trảm yêu trừ ma.”
“Được! Nhưng nếu Đinh tiểu hữu có thể mời được cả tiên gia của Hồ tộc tới, vậy trận chiến này chúng ta tất thắng.”
Phi Hồng tiền bối lại lần nữa mở lời.
Nghe đến đó, tôi lập tức hiểu ra.
Chẳng trách ba ngày trước Phi Hồng tiền bối lại nói, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Hồ tộc sau lưng tôi.
Nhìn vào tình hình hiện tại, xem ra Phi Hồng chân nhân đang muốn liên hệ với Hồ tộc thông qua tôi.
Phía tây phái Võ Đang, chính là núi Đại Ba và núi Tần Lĩnh.
Nơi này quả thực nằm trong phạm vi quản lý của Hồ tộc Tần Lĩnh, nếu tôi dùng hồ bài thì chắc chắn có thể gọi được Hồ tộc tới giúp đỡ.
Tuy nhiên tôi cũng không có lý do gì để do dự cả, bởi việc trảm yêu trừ ma vốn chính là nhiệm vụ của chúng tôi.
Hơn nữa, tà giáo không chỉ có uy hiếp tới Đạo môn, mà Hồ tộc cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Bởi vậy, tôi trực tiếp ôm quyền, nói: “Tiền bối yên tâm, một khi vào trong núi, vãn bối sẽ mời tiên gia Hồ tộc tới tương trợ!”
Phi Hồng chân nhân lộ rõ sự vui vẻ: “Được! Một lời đã định!”
Các trưởng lão bên cạnh cũng lần lượt gật đầu.
Chỉ có sắc mặt của Đại trưởng lão là lúc xanh lúc đỏ, giống như ăn phải chuột chết, không nói một lời.
Có lẽ bởi vì trước đó khi đối địch với tôi, ông ta đã thua, cho nên bây giờ chỉ cần nhìn thấy tôi là lại đỏ mặt.
Nhưng tôi không để ý đến những điều này, địch mạnh đang ở trước mắt, tôi cũng không muốn tốn công quan tâm đến những chuyện không đâu.
Phi Hồng tiền bối nhận được câu trả lời chắc chắn của tôi, liền nói lời tạm biệt, sau đó dẫn mấy vị trưởng lão rời đi.
Tôi và mấy người Dương Tuyết cũng trao đổi thêm vài câu, rồi đi thẳng tới nhà ăn.
Đây chắc hẳn là bữa cơm cuối cùng ở Võ Đang, sau khi ăn xong mọi người sẽ lên đường.
Trên đường đi bộ đến nhà ăn, chúng tôi không ngừng thảo luận về Quỷ thành Ma Linh.
Dương Tuyết và các đệ tử nội môn khác đã nhận được một số thông tin về Quỷ thành Ma Linh.
Nghe nói có một tòa thành đá bị bỏ hoang, hẳn là kiến trúc còn sót lại từ thời kỳ phong kiến.
Sở dĩ nơi đó được gọi là thành quỷ, nguyên nhân chủ yếu là do nhiều quỷ hồn thường tụ tập ở đó.
Cũng tương tự như Ác Quỷ Đường mà chúng tôi đã từng gặp ở Tương Tây, nơi được tạo thành từ lệ quỷ.
Lần này, thứ chúng tôi phải đối phó gần như đều là một đám mị quỷ.
Để đối phó với mị quỷ, đương nhiên phải mang theo thật nhiều bùa chú, chu sa, tơ hồng, … không thể thiếu các loại pháp khí trừ tà linh tinh được.
Ngoại trừ nhóm chúng tôi, những đệ tử khác xung quanh chúng tôi cũng đang bàn tán về thành quỷ nọ.
Chưa ai cảm nhận được sự nguy hiểm, mà thậm chí còn thấy hưng phấn.
Sau bữa trưa, chúng tôi tạm biệt Dương Tuyết, rồi ai về phòng nấy.
Hồ Mỹ vẫn còn đang ngủ, nhưng trong hơi thể có linh lực đang lưu chuyển.
Hẳn là cô ấy đang tiến vào thời kỳ đột phá quan trọng, nếu tiến thêm một bước, tu vi của cô ấy có thể cao hơn tôi.
Tôi vừa nghĩ tới đây, lão Phong lại đột nhiên hỏi tôi một câu: “Lão Đinh, cậu nói thử xem, lần này chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
“Tỉ lệ thắng sao?”
Tôi sửng sốt một chút, tôi thực sự chưa nghĩ kỹ về vấn đề này.
“Hẳn là có thể toàn thắng đi! Rốt cuộc thì phái Võ Đang cũng đã điều động toàn bộ lực lượng, Phi Hồng tiền bối và mấy vị tiền bối khác cũng đi theo.”
Nhưng vẻ mặt của lão Phong lại trở nên ngưng trọng:
“Nhưng tôi lại có dự cảm không lành, hiện giờ toàn bộ Đạo môn đã dốc toàn lực ra tay trấn áp và tiêu trừ tà giáo Mắt Quỷ.
Nếu thắng được là một chuyện tốt.
Nhưng cậu có nghĩ thử chưa, nếu chúng ta thua thì sao?
Hoặc là bất phân thắng bại, tà giáo vẫn chống đỡ được, vậy Đạo môn sẽ có thể rơi vào nguy hiểm!”
“Nguy hiểm? Sao cậu lại nói như thế?”
Tôi hỏi ngược lại, cảm thấy lão Phong càng ngày càng suy nghĩ sâu xa hơn.
Lão Phong hít một hơi thật sâu, tiếp tục phân tích cho tôi.
“Cậu xem, hiện tại chúng ta chỉ đối phó với một thế lực là tà giáo Mắt Quỷ.
Nhưng hiện tại, thế lực tà đạo còn có cả Nhật Nguyệt và Hắc Liên.
Một khi Đạo môn và tà giáo Mắt Quỷ cùng chịu tổn thất nặng nề, đến lúc đó, liệu hai tà giáo còn lại là Nhật Nguyệt và Hắc Liên có nhân cơ hội này đâm cho chúng ta một dao hay không?
Nếu chuyện ấy thực sự xảy ra, khi ấy Đạo môn có thể gặp nguy hiểm.”
Vừa nghe lão Phong nói như vậy, tôi cảm thấy như cũng có khả năng ấy.
Một khi cuộc dọn dẹp này không giành được chiến thắng thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.
Tuy nhiên, các ông lớn đứng đầu Đạo Minh chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới tình huống này sao?
Vì vậy, tôi nói với vẻ nghi ngờ:
“Có thể, ban lãnh đạo của Đạo môn cũng đã nghĩ tới trường hợp này rồi, và đã chuẩn bị đầy đủ!
Nếu không, sẽ quá nguy hiểm nếu chơi bài được ăn cả ngã về không như vậy.”