Lão Phong nghe tôi nói xong, cũng không nói tiếp nữa,
Từ trong ánh mắt của cậu ấy, tôi có thể nhận ra, lão Phong đang lo lắng.
Nhưng loại chuyện này không phải là chuyện mà tu sĩ ở cấp độ như chúng tôi có thể cân nhắc.
Người ra quyết định là những ông lớn của Đạo Minh, là chưởng môn của các môn phái, là các vị tiền bối,…
Việc chúng tôi phải làm, là chấp hành mệnh lệnh của Đạo môn.
Lần này, bất kể Quỷ thành Ma Linh là nơi thế nào, chúng tôi cũng phải đánh phá thành này, tiêu diệt sạch đám mị quỷ và Mắt Quỷ trong thành.
Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tới buổi chiều rồi.
Đệ tử của phái Võ Đang lại được tập hợp, Dương Tuyết cùng Ngô Hưng Long được phân công tới tiểu đội thứ ba.
Cộng thêm cả tôi và lão Phong thì tiểu đội này có cả thảy 53 người.
Dẫn đội là Vương Thừa Can, Khởi Can đạo trưởng.
Lúc này, chúng tôi đang tập hợp tại quảng trường.
Các đệ tử trong đội đều đưa mắt nhìn nhau một cái, coi như là làm quen một chút.
Trong số những đệ tử này, tu vi không hề đồng đều, có người tu vi cao giống như Dương Tuyết.
Những người có tu vi thấp nhất cũng chỉ vừa đạt tới Đạo Sĩ trung kỳ, thậm chí có người còn chưa đạt tới cảnh giới Đạo Sĩ.
Nhưng những người này sau khi nghe thấy tên của tôi trong danh sách đội, đều vô cùng kích động.
Người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Đạo môn, đủ mạnh mẽ để thách thức cả những người mạnh nhất trong giang hồ, cùng chung đội với họ, còn lo gì nữa.
Có những người trẻ tuổi còn chạy ra lần lượt đến chụp ảnh và chào hỏi tôi, làm cho tôi thấy rất xấu hồ.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, tất cả đã được tập hợp lại.
Hàng loạt tiếng chiêng, trống trận vang lên, chúng đệ tử Võ Đang bắt đầu lần lượt xuống núi.
Đứng ở trên đài cao, Phi Hồng chân nhân nhìn chúng đệ tử Võ Đang rời đi mà xao động.
Lúc này, Phi Hồng chân nhân âm thầm thở dài một hơi…
******
Đệ tử phái Võ Đang hùng dũng lên đường.
Chúng tôi hòa vào đám đông, đi theo 500 đệ tử của phái Võ Đang xuống núi.
Khi chúng tôi xuống đến chân núi, đã có xe bus đợi sẵn.
Ngoại trừ người dẫn đội và người lái xe, không ai biết lộ trình của đội mình và thời điểm phát động tấn công.
Có lẽ điều này chính là bí mật.
Tiểu đội thứ ba của chúng tôi lần lượt lên xe bus.
Dương Tuyết ngồi ở bên cạnh tôi, lão Phong cùng Ngô Hưng Long ngồi ở hàng ghế phía trước hai người chúng tôi.
Không khí trên xe vẫn rất vui vẻ.
Có người thậm chí còn cười nói đùa hồn nhiên, khiến cho người khác cảm thấy đây không phải là đi trảm yêu trừ ma.
Mà giống như một chuyến du lịch hơn.
Đương nhiên, các vị đạo sĩ có tuổi tác lớn hơn thì có biểu cảm nghiêm trọng hơn nhiều.
Bọn họ hiểu rõ tà giáo Mắt Quỷ là thế lực như thế nào.
Đó là tà giáo ăn thịt người không nhả xương, chống lại một thế lực tà ác như vậy hẳn là rất khốc liệt.
Trong số những người có mặt ở đây, nhất định sẽ có người bị thương hoặc phải bỏ mạng.
Cho nên, gương mặt của những người này rất ưu sầu.
Chỉ có những đạo sĩ trẻ có đạo hạnh chưa thâm sâu, chẳng khác gì người bình thường, thì mới có cảm giác như đang đi giải cứu thế giới.
Về cơ bản, họ gần như không thấy có áp lực lớn nào cả.
…
Tuy nhiên, càng ngồi lâu trên xe, không khí càng trở nên u ám hơn.
Cảm giác áp lực cũng ngày càng nặng nề hơn trước.
Ngay cả những người trẻ tuổi trước đó đã từng “bắn rap” không ngừng, hiện giờ cũng chẳng tạo ra âm thanh gì nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi, lão Phong và bao gồm các đệ tử phái Võ Đang có mặt ở đây, tham gia vào một trận chiến lớn như vậy.
Càng tới gần chiến trường, trong lòng mọi người không ít thì nhiều cũng xuất hiện một chút áp lực.
Đây chẳng khác nào là một canh bạc, tiếp cận và quen thuộc chính là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Cho dù chúng tôi đều biết, con người rồi ai cũng phải chết mà thôi.
Nhưng khi còn trẻ, chẳng cảm thấy sợ hãi hay cho rằng trận chiến trước mặt sẽ có áp lực ra sao.
Nhưng khi bạn thực sự sắp chết, cảm giác lại khác.
Không ai biết kết quả của cuộc chiến này.
Được rồi, cứ cố gắng hết sức đi.
Ở trên xe, tôi cùng Dương Tuyết gần như cũng chẳng nói chuyện gì.
Cả hai chúng tôi đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, yên lặng chờ đợi đến trạm xe bus.
Khoảng chừng ba tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã đến địa điểm được chỉ định.
Nơi này cách núi Võ Đang khoảng chừng 50 – 60 cây số, gần một đường cao tốc hẻo lánh.
Chúng tôi sẽ xuống xe ở đây, sau đó trực tiếp tiến vào ngọn núi bên cạnh.
Theo chỉ dẫn của Khởi Can đạo trưởng, tiếp theo, chúng tôi khởi hành suốt cả đêm, dự kiến vào giữa buổi trưa ngày mai, mọi người sẽ đến được Quỷ thành Ma Linh - địa điểm được chỉ định cuối cùng.
“Mọi người nhanh lên, nhanh lên!”
“Phía sau phải bám sát vào, mau lên…”
Khởi Can đạo trưởng cùng mấy vị tiền bối trong Đạo môn đang đứng chỉ huy từ xa.
Mọi người cũng không dám có chút chậm trễ nào, lục tục nhảy xuống xe.
53 người nhanh chóng rời khỏi xe bus, sau đó chúng tôi đi thẳng vào khu rừng ở bên cạnh.
Trong núi rừng u ám, mọi người không dám bật đèn pin lên, mà chỉ mở Thiên Nhãn ra.
Khởi Can đạo trưởng đã giải thích ngắn gọn về tình hình hiện tại, và con đường tiếp theo mà chúng tôi sẽ đi.
Sau đó đạo trưởng nhắc mọi người phải cố gắng giữ im lặng.
Sau khi tất cả đã dán “bùa bế khí” lên, Khởi Can đạo trưởng dẫn mọi người bắt đầu lên đường…
Cùng lúc đó, chín tiểu đội còn lại của phái Võ Đang, cũng đang làm điều tương tự như chúng tôi.