Bọn họ phân chia thành nhiều hướng khác nhau, rồi đồng loạt tiến vào trong núi.
Hết thảy đều diễn ra rất thuận lợi.
Hiện tại chúng tôi đã hợp thành một chuỗi, không ngừng tiến vào trong núi.
Xung quanh chúng tôi, ngoài những tiếng thở nặng nề ra thì chính là tiếng bước chân.
Nhưng con đường trong khu rừng núi rất khó đi, chúng tôi đi gần hết đêm cũng chỉ mới được một nửa lộ trình.
Khởi Can đạo trưởng thấy mọi người đã thở hồng hộc, bèn bảo tất cả dừng lại nghỉ ngơi.
Nhưng cũng chỉ được nghỉ một lát ngắn ngủi mà thôi, sau đó chúng tôi lại phải tiếp tục rảo bước.
Mấy người như tôi thì còn ổn, vì còn có tu vi làm nền tảng chống đỡ.
Nhưng mấy vị đệ tử của phái Võ Đang có tu vi thấp thì không được như vậy, họ gần như đã bị tụt lại phía sau.
Cũng chẳng có cách nào khác, Phi Hồng chân nhân đã vạch ra quy định và kế hoạch, chúng tôi nhất định phải thực hiện theo các quy định ấy.
Nếu chúng tôi kéo dài thêm thời gian, có khả năng sẽ làm cho toàn bộ kế hoạch này bị bại lộ, từ đó dẫn tới kết cục thua hoàn toàn.
Dưới cường độ này, cuối cùng, chúng tôi đã đến địa điểm được chỉ định trước buổi trưa ngày hôm sau.
Ngọn núi này được gọi là “núi Mi Đầu”.
Khởi Can đạo trưởng thở hổn hền, nhìn thoáng qua những ngọn núi trước mặt rồi lại nhìn vào bản đồ.
Sau đó, ông ấy phất tay ra hiệu: “Chúng ta tới nơi rồi! Hiện giờ mọi người đã có thể nghỉ ngơi!”
Lời vừa nói ra, chúng đệ tử Võ Đang ở phía sau đã kiệt sức, lần lượt ngồi trên mặt đất.
Phải lên đường gấp trong vòng một đêm rưỡi, nhiều đệ tử phái Võ Đang đã đến giới hạn rồi.
Tuy tôi cũng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Tôi đi thẳng tới trước mặt Khởi Can đạo trưởng, sau đó cất tiếng hỏi: “Tiền bối, nơi chúng ta đang đứng còn cách Quỷ thành Ma Linh bao xa nữa?”
Tiền bối lau mồ hôi trên trán, rồi mới trả lời tôi: “Hẳn là còn 10 cây số nữa!”
10 cây số thực sự không quá xa.
Nếu chúng tôi cố gắng đi nhanh, hẳn là có thể nhanh chóng tới được đó.
Cho nên, tôi hỏi lại một câu: “Vậy, tiền bối, khi nào thì chúng ta sẽ phát động tấn công?”
Khởi Can đạo trưởng lắc lắc đầu: “Còn chưa rõ lắm, chờ đến khi có thêm thông báo đi!”
“Thông báo? Ở nơi này thì thông báo như thế nào?” Tôi hơi bối rối, nên hỏi tiếp câu nữa.
Nơi này chính là một khu rừng nguyên sinh.
Điện thoại di động ở đây chính là một thứ vô dụng.
Nhưng Khởi Can đạo trưởng lại cười, chỉ chỉ sang bên cạnh.
Chỉ thấy một vị trưởng lão bên cạnh Khởi Can đạo trưởng, lấy ra một con chim bồ câu.
Nhét một cuộn giấy nhỏ vào chiếc ống trúc treo trên chân của con chim bồ câu nọ.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt của tôi lập tức sáng ngời.
Hay lắm, là bồ câu đưa thư à?
Tôi vừa kịp nghĩ đến đây, vị trưởng lão kia đã thả con chim bồ câu bay ra ngoài.
Bồ câu đưa thư võ cánh “Bạch bạch” vài cái, rồi nhanh chóng bay đi.
Khởi Can đạo trưởng cười nhạt, quay lại nói với tôi:
“Hiện tại mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Chưởng môn sư huynh đã có sắp xếp cho các bước tiếp theo trong kế hoạch rồi!”
Nghe đến đó, tôi gật đầu nhẹ, không tiếp tục hỏi nữa.
Trở lại bên cạnh lão Phong và Dương Tuyết, lão Phong nhẹ nhàng hỏi tôi một câu: “Khi nào thì ra tay?”
Tôi không khỏi cười khổ: “Vẫn chưa rõ lắm, chúng ta cứ ngồi chờ đi!”
“Ăn chút gì không?” Dương Tuyết đưa cho tôi một chiếc bánh quy nén.
Tôi gật đầu và nhận lấy chiếc bánh quy.
“Cô cũng ăn chút đi, tiếp theo đây có thể sẽ xảy ra một trận đại chiến đấy.”
Dương Tuyết nghe tôi nói xong, cười cười, chỉ đáp lại một tiếng “ừm” mà không nói gì nhiều.
Nửa ngày tiếp theo, chúng tôi yên lặng ngồi nghỉ ngơi tại chỗ này.
Bởi vì được dùng thêm thuốc của phái Võ Đang, cho nên cảm giác mệt mỏi của mọi người đều biến mất nhanh chóng.
Phía bên Khởi Can đạo trưởng cũng đã nhận được tin hồi âm mới nhất.
Vào lúc ba giờ sáng nay, dự kiến sẽ khởi hành và đến Quỷ thành Ma Linh trước khi bình minh.
Lý do tại sao lại sắp xếp như thế? Là bởi vì nơi nọ là một nơi âm linh.
Ban ngày có dương khí.
Như vậy, sẽ có lợi ích cho chúng tôi.
Mọi người đều không trì hoãn, dùng thời gian còn lại trong ngày để tu hành, đến chạng vạng, sau khi ăn chút gì đó, mọi người ngủ một chút.
Nhưng ai biết được, sự nguy hiểm đã lặng lẽ tới gần chúng tôi.
Ước chừng tới tầm 12 giờ đêm, mọi người đang chìm trong giấc ngủ mơ màng…
Tuy nhiên, một làn sương mànu đen nhàn nhạt xuất hiện.
Từ trong rừng rậm, nó bỗng nhiên nổi lên, từ từ tiếp cận tiểu đội chúng tôi…
*****
12 rưỡi đêm, khi mọi người đều đang mê man chìm vào giấc ngủ…
Không một ai nhận thấy những thay đổi xung quanh mình, đến cả tôi, lúc này cũng đang dựa lưng vào một gốc cổ thụ mà ngủ.
Màn sương đen xuất hiện bên trong khu rừng rậm, không ngừng tiến tới gầm phía chúng tôi.
Nó không gây ra một tiếng động nào, làm cho người ta khó có thể phát hiện ra.
Chẳng qua bao lâu, sương đen nổi lên và dần dần bao trùm tất cả chúng tôi.
Bên trong làn sương ấy có một mùi thơm thoang thoảng khiến người ta buồn ngủ.
Nhưng trong lúc mơ hồ, dường như tôi lại cảm nhận được một tia lạnh lẽo, nên đã vô thức ôm chặt lấy cơ thể mình.
Chỉ vừa mới cựa quậy, trong đầu tôi lại vang lên một tiếng “ù ù”.
Không đúng, làn khí này có gì đó không ổn.
Cảm giác lạnh lẽo này, tuy rằng cực kỳ mỏng manh, nhưng bên trong khí lạnh còn xen lẫn cả một cỗ âm khí, sát khí và lệ khí.
Thứ gì mới có thể phóng ra loại khí tức như vậy?