Nhưng cho dù anh ta có dùng bao nhiêu sức lực, thì con mắt kia vẫn tiếp tục lớn lên với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Người nọ không những không kéo được con mắt kia ra, mà trong tâm trí mà tầm mắt của anh ta còn hiện lên con mắt thứ ba.
Nó giống như một bộ phận trên cơ thể anh ta, nên khi người nọ dừng sức kéo xé chỉ khiến bản thân mình đau đớn mà thôi.
Vừa lúc lúc Ngô Hưng Long đang đứng bên cạnh người nọ.
Thấy cảnh này, sắc mặt Ngô Hưng Long kinh biến.
Vốn dĩ vị sư đệ này mới chỉ hơn 20 tuổi, thế mà lúc này, trông anh ta đã chẳng khác nào một ông lão 50 – 60 tuổi cả.
Những âm thanh gào hét của người này cũng dần trở nên cực kỳ yếu ớt.
Con ngươi đó trở nên to như cái chậu rửa mặt.
Trong lòng Ngô Hưng Long giật thót, chỉ cần để cho con mắt kia hút sạch tinh khí trong người sư đệ anh ấy, vị sư đệ này chắc chắn sẽ chết chẳng còn nghi ngờ.
Anh ấy vội hô to một tiếng: “Sư đệ, đừng nhúc nhích!”
Nói rồi, Ngô Hưng Long đâm một kiếm ra.
Con mắt nổ tung, tạo ra một tiếng “phanh” rất lớn.
Sau một nhát kiếm này, tuy rằng đã đâm vỡ được con mắt kia…
Nhưng con mắt kia lại bắn ra một thứ chất lỏng màu đen, thứ này có tính ăn mòn cực cao.
Con mắt to như cái chậu rửa mặt, bên trong chứa nhiều chất lỏng đến mức hoàn toàn dính hết lên người vị đệ tử Võ Đang kia.
Âm thanh “xèo xèo xèo” liên tục vang lên, vị đệ tử Võ Đang trước mắt chúng tôi đã bị chất lỏng màu đen ăn mòn đến mức máu thịt nát bét, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Anh ta đau đớn đến mức lăn ra đất, không ngừng quằn quại, miệng thì kêu không dừng: “Sư huynh, cứu em, cứu em với…”
Nhưng chỉ ngay mấy giây sau, người nọ lại chẳng nhúc nhích nữa, chết ngay tức khắc.
“Sư đệ!”
Ngô Hưng Long điên cuồng hét lên, muốn lao tới cạnh sư đệ của mình.
Vốn anh ấy muốn cứu sư đệ của mình, nhưng thứ giống con mắt kia quá đáng sợ, cuối cùng còn có thể ăn mòn vị sư đệ ấy đến chết.
Tuy nhiên Dương Tuyết đứng ở bên cạnh lại nhanh chóng túm chặt anh ấy lại.
“Sư huynh, đừng xúc động. Trương sư đệ đã chết, chúng ta còn phải báo thù thay cho cậu ấy!”
Dương Tuyết hiện tại đã tỉnh táo hơn một chút.
Hai mắt của Ngô Hưng Long đỏ lên, đệ tử ngoại môn này có quan hệ rất tốt với anh ấy.
Nhưng hiện tại, anh ta đã chết tại Quỷ thành Ma Linh này, dưới tay của một cái con mắt.
Ngô Hưng Long nhìn thi thể của sư đệ mình mà như sắp phát điên.
Cũng vào lúc này, những thân đằng yêu kia lại tấn công tới.
Mỗi một lần chúng đập mạnh xuống đất, đều sẽ tạo ra những tiếng “Phanh phanh phanh” rất lớn.
Kéo theo đó, là rất nhiều con mắt rơi xuống.
Chúng đệ tử Võ Đang thấy những con mắt này, đã bị doạ cho kinh sợ, hoảng loạn.
Giờ phút này, gần như không ai dám ở lại đây, chỉ có thể lao về phía trước.
Chỉ lao ra ngoài được vài chục mét, chúng tôi lại phát hiện ra ngay trước mặt mình có vô số dây leo đầy gai nhọn đang động đậy.
Hơn nữa, lúc này, những gốc đằng yêu kia đã bao vây quanh nhóm chúng tôi.
Lũ này giống hệt như bầy rắn, ngăn cản bước tiến của chúng tôi.
Hiển nhiên, chúng đang muốn vây chặt chúng tôi, để cho đám đằng yêu có con mắt đằng sau tra tấn chúng tôi đến chết.
“Đáng chết!”
Khởi Can đạo trưởng thấy con đường phía trước đã bị chặn lại, không kìm được mà chửi một câu.
Mà lúc này, lại có một vị đệ tử khác bị con mắt bám vào trên mu bàn tay.
Đệ tử kia vừa nhìn thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Con mắt, con mắt, con mắt…”
Cậu ấy đã sợ đến nỗi không nói rõ thành lời nữa, bởi vì trước đó có một đệ tử Võ Đang bị con mắt bám lên người, thì chỉ có một kết quả duy nhất là chết.
Tuy nhiên, không chờ con mắt kia kịp hút linh khí mà lớn lên…
Một vị trưởng lão phái Võ Đang đứng bên cạnh cậu ấy đã giơ kiếm lên, rồi chém thật mạnh xuống.
Nhát kiếm này lập tức chém đứt cả bàn tay của người đệ tử nọ.
Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho người đệ tử này.
Còn về phần con mắt kia, nó đã bị các đệ tử Võ Đang khác đâm thủng.
Tôi đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Đối với kế hoạch hiện tại, trước tiên chúng tôi chỉ có thể tiêu diệt mấy chục gốc đằng yêu này trước, nếu không, phe chúng tôi sẽ bị tiêu diệt từng người một.
Hơn nữa, chung quanh có quá nhiều đằng yêu.
Chúng tôi gần như chẳng có cách nào để có thể dẫn mấy chục đệ tử Võ Đang xông ra khỏi vòng vây trong thời gian ngắn cả.
Nghĩ đến đây, tôi quay lại nói với lão Phong, Khởi Can đạo trưởng và mọi người:
“Lão Phong, Dương Tuyết, Khởi Can đạo trưởng, các vị tiền bối.
Trong lúc nhất thời, chúng ta không có cách nào có thể đưa được nhiều người như vậy xông ra khỏi vòng vây.
Đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ có thể chặt bỏ tất cả những gốc đằng yêu có con mắt này thôi.
Nếu không, chúng ta sẽ rơi vào thế vô cùng bị động!”
Tôi nhanh chóng lên tiếng, nhưng chưa nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Khởi Can đạo trưởng nghe xong, cũng rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Vừa rồi, vì ông ấy muốn nhanh chóng dẫn mọi người lao ra khỏi trùng vây, cho nên mới không để ý tới những đằng yêu có con mắt đó.
Nhưng bây giờ thì khác, vì những con đường xung quanh đều đã bị chặn đứng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, chúng tôi không ra ngoài được, nên chỉ có thể thận trọng từng bước, diệt trừ hết đám đằng yêu có con mắt kia rồi mới tính tới bước tiếp theo.