Bởi vậy, Khởi Can đạo trưởng lập tức hạ lệnh mới:
“Chúng đệ tử nghe lệnh, lập tức diệt trừ toàn bộ đám đằng yêu có con mắt này….”
“Đệ tử tuân lệnh!”
Những đệ tử Võ Đang còn lại đồng loạt lên tiếng, sau đó họ chia thành từng nhóm nhỏ hơn, bắt đầu lao về vị trí sinh trưởng của những gốc đằng yêu dị hợm kia.
Tôi cũng lập tức lao về phía một gốc đằng yêu có con mắt, đằng yêu kia chỉ cách tôi khoảng chừng mười mấy mét, có thể nói là rất gần.
Tuy nhiên, khi những gốc đằng yêu đó nhìn thấy chúng tôi đang tiến về phía vị trí rễ cây của mình, chúng lại tung ra một đợt tấn công dữ dội khác.
Lần này, có thêm hai đệ tử Võ Đang phải ngã xuống.
Nhưng tôi lại có thể né tránh được những đòn này một cách hoàn hảo, cũng nhanh chóng đi tới trước một gốc đằng yêu có con mắt.
Gốc đằng yêu kia mọc trên một hòn đá đen, có kích thước bằng một cái cối xay.
Phần cuối của rễ dày tới chừng một mét, trên đó cũng có vô số con mắt.
Lúc này, tất cả những con mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho người ta thấy mà tê cả da đầu.
Mà tôi lại chẳng hề do dự tới nửa giây.
“Thứ chết tiệt…”
Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay tôi đã vung thẳng xuống…
*****
Mặc dù gốc đằng yêu kia rất thô, phải dày tới chừng một mét…
Nhưng đối diện với một kiếm của tôi, nó vẫn chẳng đáng là gì cả.
Một tiếng “Oanh” vang lên, một kiếm bổ xuống.
Nhát kiếm này mang theo sức mạnh cường đại, trực tiếp chém trúng gốc của đằng yêu kia.
Chỉ trong nháy mắt, một gốc đằng yêu to lớn đã mất đi trọng tâm, đã thuận thế mà ngã gục ra đất.
Mọi người xung quanh đã để ý tới tình hình bên này từ lâu, cho nên trong khoảnh khắc gốc đằng yêu kia đổ xuống, họ cũng nhanh chóng lùi ra.
“Loảng xoảng” một tiếng, một gốc đằng yêu to lớn ngã xuống đất, máu đen không ngừng chảy ra từ phần gốc cây.
Khi đằng yêu kia đổ xuống, nó bắt đầu nhảy lên, giãy giụa không ngừng như một con lươn vậy.
Từng con mắt bám trên thân đằng yêu không ngừng rơi xuống đất.
Tuy nhiên lần này chúng không hề phát triển thêm, mà ngay khi vừa rơi xuống đất, chúng đã nổ tung.
Những chất lỏng có màu đen phun ra rất xa, phát ra âm thanh ăn mòn “xèo xèo xèo”.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người có mặt ở đây đều phải đổ mồ hôi lạnh.
Đây rốt cuộc là loại yêu vật gì thế?
Tà giáo Mắt Quỷ đã nuôi ra thứ quái quỷ gì thế này?
Rất nhiều câu hỏi cùng xuất hiện trong đầu của mọi người.
Nhưng lúc này, chẳng có ai rảnh rỗi mà đi tìm kiếm hay nghiên cứu đáp án.
Hiện tại, việc chúng tôi cần làm là chặt đứt gốc của toàn bộ đằng yêu ở nơi này.
Sau đó, nhanh chóng rời khỏi đây…
Bên cạnh thắng lợi từ phía của tôi, phía bên lão Phong, Dương Tuyết, Khởi Can đạo trưởng và những người khác cũng lần lượt gặt được thành công.
Từng gốc, từng gốc đằng yêu liên tiếp bị chặt đứt, những gốc đằng yêu không ngừng đổ xuống mặt đất.
Nhưng trong lúc nãy, vẫn xuất hiện thêm những đệ tử Võ Đang bị thương.
Trong tình huống như vậy, chúng tôi cũng chẳng có cách nào tốt hơn được nữa.
Trước khi trận chiến bắt đầu, không ai có thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra.
Để tới được Quỷ thành Ma Linh, tất sẽ phải có người hy sinh.
Suy cho cùng đây cũng là một cuộc hành trình sinh tử.
Thứ chúng tôi phải đối mặt chẳng phải thiện nam tín nữ gì, mà là yêu đồ của tà giáo, là yêu ma quỷ quái tàn độc.
Đây là hành trình mà chúng tôi lấy tính mạng mình ra để mạo hiểm.
Mọi người chỉ có thể có nén bi thương, tiếp tục chiến đấu.
Thời gian cứ thế trôi qua, mấy chục gốc đằng yêu ở đây cuối cùng cũng bị chém đứt.
Chúng tôi cũng tạm thời có được một chút an toàn.
Nhìn vào những gốc đằng yêu nằm la liệt xung quanh, ai nấy đều thở hổn hển.
Tuy nhiên, trận chiến vẫn tiếp tục.
Nơi này vẫn là vùng ngoài của Quỷ thành Ma Linh, chúng tôi còn phải đi tiếp vào bên trong nữa.
Khởi Can đạo trưởng nhìn lướt qua chung quanh, rồi gầm nhẹ: “Dùng Bổ Linh Đan, rồi tiếp tục tiến về phía trước…”
Nói xong, Khởi Can đạo trưởng cũng là người đầu tiên lấy ra một viên thuốc màu nâu xám từ trong một bình thuốc nhỏ.
Tôi đã từng được dùng thứ này rồi, lúc trước, khi còn ở thị trấn Thanh Thạch, Dương Tuyết đã từng cho tôi một viên.
Lúc này, chúng đệ tử Võ Đang lục tục lấy bình thuốc tương tự ra, rồi nuốt viên thuốc kia vào bụng.
Dương Tuyết ở bên cạnh cũng đưa cho tôi và lão Phong mỗi người một viên thuốc: “Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, các anh cũng uống đi! Trận chiến tiếp theo, có lẽ sẽ còn khốc liệt hơn nữa.”
Tôi và lão Phong cũng không hề khách khí, Dương Tuyết nói quả không sai.
Ở nơi này chúng tôi cùng lắm chỉ mới đối mặt với đám lâu la, hoặc là vài loại yêu vật, thú cưng của đám Mắt Quỷ mà thôi.
Một đối thủ mạnh mẽ thực sự vẫn chưa xuất hiện đâu.
Sau khi uống Bổ Linh Đan, chúng tôi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đến trước những gốc đằng yêu ở phía trước, các vị trưởng lão Võ Đang lại dùng Liệt Hỏa phù để ép chúng phải lùi lại.
Sau đó, họ dẫn chúng tôi đi tiếp về phía trước.
Vừa đi lên được một đoạn, chúng tôi gặp phải một vài ác quỷ rải rác trên đường.
Nhưng đám này gần như chẳng thể tạo thành uy hiếp với chúng tôi, nên rất nhanh đã bị chúng tôi tiêu diệt.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến trung tâm của thành quỷ, nơi này là một vùng đất bằng phẳng.
Nhìn quanh thì có vẻ trước đây nơi này từng là một quảng trường.
Tuy rằng đã mọc đầy cỏ dại, nhưng mặt đất ở đây rất bằng phẳng.