Ngay trước mặt chúng tôi là chiếc cầu thang bằng đá rất dài.
Phía bên trên cầu thang đá, là một toà cung điện bao gồm các công trình kiến trúc bằng đá và gỗ.
Ngay khi chúng tôi đến đây, hai bên cạnh phía quảng trường cũng đã truyền tới những tiếng bước chân khác vang lên.
Nhìn theo tiếng âm thanh truyền tới, tôi thấy đó là các tiểu đội khác của phái Võ Đang cũng đã tiến tới đây.
Dựa theo kế hoạch trước đó, năm tiểu đội sẽ tập trung ở nơi này.
Sau đó, chúng tôi sẽ tập hợp với năm tiểu đội còn lại ở phía sau, rồi cùng tiến hành tấn công Quỷ thành Ma Linh từ cả hai phía trước sau, hoàn toàn diệt trừ yêu đạo và ác quỷ ở nơi này.
Tôi thấy trong những đội còn lại…
Đội đầu tiên tiến tới gần tiểu đội của chúng tôi chính là đội do Tứ trưởng lão Phía Võ Đang và đại đệ tử Dương Tấn dẫn đội.
Đội tiếp theo chính là tiểu đội thứ hai của lục trưởng lão phái Võ Đang và đệ tử Tả Bào Hao lãnh đạo.
“Tứ trưởng lão, lục trưởng lão!”
“Đại sư huynh, nhị sư huynh…”
“Mã sư muội, em không sao đó chứ?”
“Lục sư huynh…”
“…”
Giờ phút này, ba tiểu đội của Võ Đang kia đang tập trung ở nơi này.
Chứng minh là Quỷ thành Ma Linh đã bị tấn công từ ba hướng khác nhau.
Chúng đệ tử Võ Đang từ các tiểu đội còn lại đã gặp được người quen của mình, sôi nổi đi lên chào hỏi nhau.
Rốt cuộc trên đường đi đến đây, tiểu đội của chúng tôi cũng đã phải hy sinh mười mấy người.
Trông số lượng thành viên của những tiểu đội còn lại, chắc họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão phái Võ Đang cũng nhìn thấy tiểu đội tôi của chúng tôi tới, họ cũng nhanh chóng dẫn người đi tới.
Đồng thời, hai người họ cũng cất tiếng chào hỏi Khởi Can đạo trưởng.
“Ngũ sư đệ…”
“Ngũ sư huynh…”
Khởi Can đạo trưởng không dám chậm trễ, bởi một bên là sư huynh, còn một bên là sư đệ của ông ấy.
Khởi Can đạo trưởng vội chắp tay, kích động nói vài câu.
Đệ tử trong các tiểu đội còn lại cũng nhanh chóng chạy về phía những đồng môn và người quen của mình.
Dương Tấn thấy chúng tôi, trực tiếp đi tới: “Tiểu sư muội…”
Dương Tuyết thấy Dương Tấn, cũng rất vui vẻ: “Đại sư huynh.”
“Tiểu sư muội, em còn ổn không?”
“Còn ổn, đại sư huynh. Vừa rồi chúng em đã bị ác quỷ cùng đằng yêu có con mắt tập kích, đã có mười mấy vị sư đệ ngoại môn… đã hy sinh…”
Giọng nói của Dương Tuyết mang theo sự ưu thương.
Dương Tấn cũng thở dài, không nói thêm gì nữa.
Sau đó anh ấy quay đầu lại, đánh tiếng chào hỏi tôi và lão Phong.
Hai chúng tôi cũng không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
Cùng lúc đó, tôi đã thấy được mấy người Tả Bào Hao.
Anh ta không bước tới đây, chỉ đứng từ xa, lạnh lùng nhìn tôi một cái.
Tôi cũng không để bụng, giữa chúng tôi cùng lắm chỉ là ân oán cá nhân mà thôi. Hiện chúng tôi đang thay trời hành đạo, nên không tiện xảy ra xung đột.
Trong khi mọi người đang đoàn tụ vui vẻ, một cơn gió lạnh bỗng nhiên nổi lên ở quảng trường.
Trong cung điện phía trên cầu thang đá kia, từng đoàn ác quỷ chợt bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, không dưới một trăm ác quỷ đã bay lơ lửng trên các bậc đá phía trước chúng tôi.
Đám quỷ đó mặc áo choàng đen, dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn chúng tôi.
Trong miệng còn phát ra tiếng gầm nhẹ “Ô ô ô”.
Nhìn dáng vẻ của đám này, đúng là giống hệt với đám ác quỷ mà chúng tôi đã từng gặp được ở trong rừng tối hôm qua.
Vài vị trưởng lão Võ Đang thấy thế, sắc mặt đại biến.
Lập tức hô lên: “Chúng đệ tử nghe lệnh, kết trận phòng ngự!”
Vừa dứt lời, mọi người nhanh chóng tản ra, trở lại vị trí của mình.
Từ trong cung điện bên trên bậc đá, đám ác quỷ vẫn tiếp tục lao ra.
Số lượng hiện tại của bọn chúng đã tầm 400 con, gấp ba lần so với số lượng của phe chúng tôi.
Nhưng con số ấy chưa dừng lại ở đây, mà ác quỷ bên trong cung điện đá vẫn đang trào ra.
Đột nhiên, có một tên yêu đạo tà giáo bước ra từ trong cung điện đá.
Tên yêu đạo này đang khoác yêu bào của tà giáo Mắt Quỷ, gã đi từng bước đến rìa bậc thềm đá.
Gã nhìn xuống chúng tôi từ trên cao.
Nhìn thấy mấy tên này, trong lòng tôi không khỏi nhảy dựng.
Bởi vì trong số những tên yêu đạo này, có ba người mà tôi quen.
Một trong ba người đó là bạn học cấp ba của tôi, Trương Tử Đào.
Người thứ hai chính là kẻ có thể sử dụng được hai lá cờ kỳ quái, Quỷ Tam Nguyên.
Cuối cùng là kẻ mà chúng tôi đã gặp dưới chân núi Cửu Tiêu.
Tên đường chủ tà giáo đã chặn đường chúng tôi, có biệt danh là: Ác Quỷ Điên.
Con mẹ nhà nó, không ngờ tới tận nơi này rồi mà tôi vẫn có thể gặp được người quen cũ cơ đấy.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, Trương Tử Đào cũng đã nhìn thấy tôi giữa đám người.
Gã để lộ ra vẻ mặt âm hiểm, lập tức nhìn về phía tôi, rồi tiến lên vài bước, cất giọng: “Đinh Phàm, đã lâu không gặp!”
Âm thanh này vang quanh quẩn trong không trung, mang theo sức uy hiếp mạnh mẽ.
Hiển nhiên, không biết là người bạn học cũ này của tôi lại mượn cha nuôi gã, hay là sử dụng thủ đoạn gì đó để khiến mình trở nên mạnh hơn.
“Đúng vậy! Bạn học cũ, tao không ngờ mày còn sống!” Tôi mỉa mai gã một câu.
Tôi đã phá hỏng không biết bao nhiêu kế hoạch sống lại của gã rồi.
Trọng trận chiến ở Thung lũng Hắc Ám, tôi còn suýt chút nữa tiễn gã về miền cực lạc.
Không ngờ tới, tên này lại tạo ra cho mình được một khối thân thể, còn muốn được trường sinh.
Nhưng tôi vừa dứt lời, Trương Tử Đào lại để lộ ra một tia đắc ý:
“Tao không những còn sống, hơn nữa, tao còn trở nên mạnh hơn rất nhiều.