Cường đại tới nỗi thần hồn bất diệt, hiện tại cơ thể tao còn sống lại nữa.
Mày xem đi, tao đã có được một cơ thể bằng xương bằng thịt hoàn hảo.
Chỉ cần linh hồn của tao nhập vào trong cơ thể này nữa thôi, thì tao và cha nuôi của tao sẽ được vĩnh sinh bất tử, trường sinh bất lão.
Ha ha ha…”
*****
Núi sông cũng có lúc gặp gỡ, chỉ là không ngờ, tôi lại gặp hai tên khốn Trương Tử Đào, Quỷ Tam Nguyên nhanh tới như vậy.
Từ lúc từ biệt tại thung lũng Hắc Ám, ép tôi và lão Phong phải đi tha hương…
Đến cả cửa hàng của hai chúng tôi tại thị trấn Thanh Thạch cũng đã bị chúng thiêu rụi.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này chắc chắn là do đám yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ nhúng tay vào.
Lúc này, lại phải nhìn thấy bản mặt của bọn chúng, nếu tôi nói mình không tức giận thì chính là nói dối.
Chỉ là tôi cố không để lộ ra mặt mà thôi.
Nhưng sau khi nghe tên Trương Tử Đào nói xong mấy lời vớ vẩn đó, tôi lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Trường sinh bất lão? Vĩnh sinh bất tử?
Mụ nội nhà nó, con người mà có thể trường sinh bất lão, vĩnh sinh bất tử được à?
Thế thì còn cần tới Diêm Vương làm gì?
Chính tôi đã từng tới âm phủ, hiểu rõ về chuyện sinh tử luân hồi.
Sinh mệnh của mỗi người đã được vận mệnh sắp đặt từ trước.
Chuyện mà chúng ta có thể làm, chính là cố gắng sống thật tốt, phát huy tối đa giá trị sinh mệnh của bản thân.
Và hãy lựa chọn làm một người tốt.
Như thế, chúng ta mới có thể tiếp tục luân hồi, trải qua hết kiếp này đến kiếp khác, khiến bản thân càng trở nên hoàn hảo hơn.
Có lẽ đến một ngày nào đó, chúng ta có thể siêu thoát khỏi luân hồi chăng…
Đương nhiên, đây chỉ là sự lý giải của tôi về Thiên Đạo.
Chỉ là Thiên Đạo huyền ảo, liệu đây có phải là việc mà một người bình thường như tôi có thể hiểu được?
Đối với chuyện này, tôi vẫn còn chút mâu thuẫn, nhưng không thể phủ nhận được sự thật.
Không để tôi kịp lên tiếng, lão Phong đứng bên cạnh tôi đã đáp lại Trương Tử Đào một câu:
“Trương Tử Đào, thật là đáng tiếc. Mỗi lần mày vừa có được một cơ thể mới, lại bị chúng tao phá mất.
Mày đoán thử xem, liệu lần này cơ thể của mày có còn bị chúng tao phá hỏng nữa hay không?”
Giọng điệu của lão Phong mang đầy sự châm chọc, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Nhưng nào ngờ, lão Phong chỉ vừa mới dứt lời, đã hoàn toàn chọc Trương Tử Đào nổi điên.
Gã nghĩ đến cảnh cơ thể nguyên bản của mình bị giết chết, thần hồn phải trốn chạy.
Sau đó, gã đã lợi dụng yêu pháp và quyền thế của người cha nuôi kia của gã, để tái sinh cơ thể của mình hết lần này tới lần khác.
Thế nhưng lần nào, cơ thể của gã cũng bị hai người chúng tôi phá hỏng.
Nghĩ tới đây, gã liền nổi giận xung thiên.
Sắc mặt gã lúc này trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phong Tuyết Hàn, mày cũng đừng quá kiêu ngạo.
Hôm nay, nếu đã dám đến Quỷ thành Ma Linh, thì tao sẽ cho tất cả chúng mày có đến mà chẳng có về, toàn bộ phải chôn thây ở đây!”
Nói xong, tên khốn này đã trực tiếp ra lệnh cho một lão già mặc đồ đen ở bên cạnh:
“Lão Quỷ, bọn người kia để cho ông đấy!”
Người được gọi là Lão Quỷ kia chính là một người đàn ông có khuôn mặt hơi gầy, da mặt giống như vỏ cây khô.
Ông ta cười “Ha ha ha” vài tiếng: “Thiếu chủ cứ yên tâm, lão già này sẽ làm thật tốt!”
Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn chúng tôi, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt: “Giết bọn chúng!”
Giọng nói của ông ta trầm thấp, mang theo sát ý nồng đậm.
Ngay khi âm thanh kia vang lên, mấy trăm ác quỷ từ trên cung điện đá đồng loạt bay ra, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rít gào “Ngao ngao”.
Bọn chúng lao thẳng về phía chúng tôi.
Chúng tôi đang đứng phía dưới quảng trường, thấy cảnh ấy thì tim cũng giật thót lên.
Mấy trăm ác quỷ đột nhiên đánh úp lại, làm cho mỗi người chúng tôi có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Hơn mấy trăm ác quỷ, chẳng phải là chuyện đùa đâu.
Mà thực lực của mỗi một con ác quỷ này cũng phải từ cảnh giới Đạo sĩ trở lên.
Có con mạnh hơn thì đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân rồi.
Nhìn thấy thế trận này của đối phương, các vị trưởng lão dẫn đầu của phái Võ Đang nào dám chậm trễ?
Họ lần lượt hạ lệnh: “Kết trận, tiêu diệt yêu ma!”
Lời vừa dứt, chúng đệ tử Võ Đang đã đồng loạt vây quanh một chỗ.
Ba tiểu đội đã nhanh chóng kết thành Thất Tinh Trận.
Loại trận pháp này thường hay được sự sử trong Đạo môn, nhưng uy lực của nó thì không thể xem thường được.
Có thể công, cũng có thể thủ, nếu biết cách vận dụng tốt, còn có thể phát huy được sức mạnh cường đại của loại trận pháp này.
Các vị trưởng lão của Võ Đang chia nhau đứng ở phần đầu, đuôi và giữa của Thất Tinh Trận.
Chỉ cần những vị trưởng lão ấy không ngã xuống, thì Thất Tinh Trận này vẫn có thể tiếp tục tấn công đối phương.
Tôi và lão Phong đương nhiên không có cách nào gia nhập vào Thất Tinh Trận của bọn họ, cho nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh mà thôi.
Tuy nhiên, so với đám ác quỷ ở đây, tu vi của hai người chúng tôi cao hơn rất nhiều.
Bởi vậy, chúng tôi chỉ cần tựa sát vào nhau, thì vẫn có thể phóng ra sức chiến đấu mạnh như cũ.
Chỉ trong khoảnh khắc, trận chiến bắt đầu.
Ác quỷ như mưa trên trời rơi xuống, vươn móng vuốt răng nanh ra, không ngừng tấn công tới.
Những tiếng hú chói tai vang lên, âm sát khí tràn ngập trong không khí, bao trùm tất cả mọi người.
Tiếng bùa chú phát nổ cũng lần lượt vang lên, đan xen vào tiếng quỷ tru.