Vị thành chủ của Quỷ thành Ma Linh, cứ như vậy ra sân không tới ba phút đã bị lão đạo sĩ của phái Võ Đang giết chết rồi?
Hồn phi phách tán.
Tất cả việc này xảy ra quá nhanh, đảo ngược lại cũng quá nhanh.
Thậm chí có rất nhiều người còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, tình hình trận chiến đã thay đổi rồi.
Đệ tử Võ Đang gào thét phá trời, sĩ khí tăng mạnh.
Bọn họ bắt đầu tiến hành phản kích với những quái vật dây gai kia.
Quỷ Tam Nguyên và Trương Tử Đào đứng ở trên đài cao thấy vậy, sắc mặt càng u ám hơn.
Bọn chúng thật sự không ngờ tới, Lão Quỷ này vừa mới ra tay đã bị trấn áp luôn rồi.
Mà ở bên kia, trận đấu của Phi Hồng chân nhân và Ác Quỷ Điên cũng đã bước vào giai đoạn ác liệt.
Thực lực của Ác Quỷ Điên này so với khi ở Tương Tây ngày trước thì đã tăng lên không ít.
Nhưng cho dù là vậy, lúc đối mặt với Phi Hồng chân nhân gã cũng vẫn vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, giờ phút này Phi Hồng chân nhân đã bắt đầu thi triển tuyệt kỹ thành danh của ông ấy.
Đạo kiếm trấn ma cũng được gọi là kiếm Phi Hồng.
Tương truyền rằng đây là tuyệt học mạnh nhất của Phi Hồng chân nhân, ông ấy đã tiến hành thăng cấp về phương diện kiếm thuật của phái Võ Đang, cuối cùng tự mình tạo ra và đồng thời lĩnh hội kiếm thuật này.
Kiếm đạo trấn ma, chỉ có ba kiếm.
Khác với ba mươi kiếm chém yêu của Mao Sơn, có tới ba mươi kiếm.
Nhưng mà từ khi Phi Hồng chân nhân xuất đạo đến nay, đã dựa vào ba kiếm này mà được gọi với cái tên “Phi Hồng”.
Trên giang hồ còn lưu truyền một câu thơ có liên quan tới Phi Hồng chân nhân.
Trường Kiếm Phi Hồng ngang mây trắng, như là tiên bay tại nhân gian.
Một câu thơ ngắn ngủi, nhưng chỉ với mấy chữ này đã đủ hình dung về kiếm đạo trấn ma của Phi Hồng chân nhân.
Một khi ba kiếm Trấn Ma vừa ra, giống như Phi Hồng ra khỏi vỏ.
Trong vòng ba kiếm, không có một yêu ma nào mà Phi Hồng chân nhân không giết được.
Chỉ một chữ: Nhanh.
Lúc này, cuối cùng Phi Hồng chân nhân đã sắp thi triển tuyệt học của bản thân, Kiếm Đạo Trấn Ma.
Toàn thân Phi Hồng chân nhân đột nhiên run rẩy, miệng đọc pháp quyết.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Phi Hồng chân nhân đã bộc phát ra một luồng sức mạnh chân nguyên mạnh mẽ.
Chân nguyên mạnh quá mức làm bản thân ông ấy cũng hiện lên những điểm ánh sáng rực rỡ.
Nếu như ở dưới ánh sáng mặt trời, vậy sẽ xuất hiện ráng mây ngũ sắc lúc ẩn lúc hiện.
Đây cũng là nguồn gốc đến từ một mặt khác của chữ “Phi Hồng” .
Đệ tử phái Võ Đang thấy vậy đều không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.
Dương Tuyết kích động nói: “Sư phụ sắp thi triển kiếm Trấn Ma rồi!”
“Ha ha ha, đã mười năm rồi tôi chưa thấy sư phụ thi triển kiếm Trấn Ma!” Ngô Hưng Long cũng cười nói.
“Sư phụ ra tay, tất sẽ chém chết tên ác quỷ này!” Dương Tấn cũng kích động nói.
Những đệ tử khác của phái Võ Đang cũng bắt đầu gào thét.
Ai ai cùng trợn to hai mắt mong đợi cảnh tiếp theo.
Ngay cả tôi và lão Phong cũng bị hấp dẫn.
Đây là một cường giả của Đạo môn, là đạo pháp tối cao, còn là tuyệt kỹ thành danh của tiền bối Phi Hồng.
Rốt cuộc sẽ có uy lực như thế nào, thật sự làm người ta cảm thấy rất mong chờ.
Mà ở bên kia, Ác Quỷ Điên cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Gã gào lên một tiếng điên cuồng: “Gàoo...”
Âm khí xung quanh cuồn cuộn, sát khí toàn thân gã bộc phát tới mức tột cùng, vào giờ khắc này, cỏ cây xung quanh cũng tụ thành một tầng sương lạnh, từ đó có thể nhìn ra sát khí này dày bao nhiêu.
Hơn nữa, hiển nhiên Ác Quỷ Điên cũng muốn quyết định thắng thua với Phi Hồng chân nhân.
Vào giờ khắc này, hai bên đều lấy tuyệt kỹ xuất chúng nhất của mình ra.
Nhưng mà vào lúc này, chỉ nghe thấy tiếng kiếm kêu “Vù” một tiếng.
Phi Hồng chân nhân đã ra tay...
Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi chỉ thấy có một đường tàn ảnh giống như cầu vồng lóe lên.
Một chốc sau, chỉ nhìn thấy ba đường ánh sáng giống như cầu vồng giáng xuống từ trên trời.
Thật ra đường ánh sáng kia chính là ba đường kiếm ảnh, bởi vì quá nhanh cho nên đã tạo ra một loại cảm giác sai lệch cho người nhìn.
Tốc độ đó vô cùng nhanh, cảm giác như đã đạt tới giới hạn cao nhất.
Hơn nữa, ba đường cầu vồng kia trực tiếp xông thẳng về phía Ác Quỷ Điên.
Ác Quỷ Điên cũng điên cuồng gào thét không ngừng, khí đen toàn thân bộc phát ra, sát khí chấn động làm cho quái vật dây gai ngoài đó hai mươi mét cũng cảm thấy sợ hãi.
Gã giơ móng vuốt lên, trực tiếp nghênh đón...
“Xuất hiện rồi...”
“Ba Kiếm Phi Hồng của chưởng môn...”
“Quyết định thắng bại chưa?”
“...”
Mọi người đều nín thở, muốn xem thử kết quả...
“Bịch!”
Phi Hồng chân nhân và Ác Quỷ Điên đồng thời hạ xuống đất, trên tay Phi Hồng chân nhân vẫn cầm kiếm Bạch Diệp như cũ, một chân quỳ trên mặt đất.
Ở một bên khác, Ác Quỷ Điên lại đưa lưng về phía Phi Hồng chân nhân, đứng thẳng tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của tất cả mọi người đều nhấc cao lên tới cổ họng.
Ngay cả Trương Tử Đào và Quỷ Tam Nguyên ở trên đài phía xa cũng nhíu mày, rướn cổ ra nhìn.
Bọn chúng đều muốn nhìn thử xem, trong trận đấu cuối cùng này, ai là người chiến thắng.
Đột nhiên, Phi Hồng chân nhân đang quỳ một chân trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy vậy, trong lòng các đệ tử Võ Đang đều đánh “thịch” một tiếng.
“Sư phụ, sự phụ bị thương rồi?”
“Chưởng môn, chưởng môn thua rồi sao?”
“Kiếm đạo Trấn Ma không ai có thể ngăn được, thua rồi?”
“Không, không phải chứ?”
“...”
Ai ai cũng phát ra sự nghi ngờ, bọn họ đều rất lo lắng cho Phi Hồng chân nhân.