Nhưng bên đây ở cách đó khá xa, xung quanh lại có rất nhiều quái vật dây gai tấn công bất ngờ, bọn họ hoàn toàn không có cách nào tới gần đó cả.
Cho dù là lão đạo sĩ Võ Đang ở chỗ cách đó không xa cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, ông ấy khàn giọng gọi Phi Hồng chân nhân một tiếng: “Tiêu Nhi...”
******
Đột nhiên nhìn thấy Phi Hồng chân nhân quỳ một chân trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Một tiếng gọi này của lão đạo sĩ làm cho trái tim của mọi người ở đây đều trở nên lạnh giá.
Lẽ nào Phi Hồng chân nhân mạnh mẽ, kiếm đạo Trấn Ma từ trước tới nay chưa từng thua trận, hôm nay lại bại bởi đường chủ Ác Quỷ Đường – Ác Quỷ Điên của tà giáo Mắt Quỷ sao?
Trong lòng mọi người đều không chắc chắn, hơi xuất hiện một dự cảm không tốt.
Nhưng mà, vào lúc này, Phi Hồng chân nhân lại đột nhiên giơ tay lên.
Ông ấy mở miệng nói có chút gian nan: “Sư thúc, đệ, đệ tử không sao...”
Giọng nói khàn khàn, nhưng lúc này Phi Hồng chân nhân lại từ từ đứng lên được.
Rồi nhìn Ác Quỷ Điên ở đầu bên kia, mặc dù gã vẫn đang đứng thẳng, nhưng từ sau khi hạ xuống đất thì vẫn luôn chưa từng động đậy, cho đến lúc này, gã mới giơ hai tay lên một cách cứng ngắc.
Trong miệng thì đang tự lẩm bẩm: “Đây, đây chính là, chính là kiếm Trấn, Trấn Ma sao...”
Nói xong lời này, toàn thân Ác Quỷ Điên đang đứng tại chỗ đột nhiên run rẩy.
Rồi nổ “đùng” một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân gã đã nổ thành một làn khói đen, hồn phi phách tán.
Nhìn thấy vậy, tâm trạng vốn đang rất lo lắng của các đệ tử Võ Đang giống như ngồi xe qua núi, lại dâng cao lên.
“A! Chưởng môn thằng rồi!”
“Chưởng môn vô địch!”
“Sư phụ uy vũ!”
“Ha ha ha, tôi đã nói mà, sao kiếm Trấn Ma của chưởng môn có thể bại được chứ?”
“Ba Kiếm Phi Hồng của chưởng môn vừa ra, trên thế gian làm gì có yêu ma nào có thể ngăn cản được?”
“...”
Vào giờ khắc này, rất nhiều đệ tử Võ Đang giống như là được tiêm máu gà vậy.
Đầu tiên là sư thúc tổ phái Võ Đang bọn họ đột nhiên ra tay, làm thành chủ Quỷ thành Ma Linh – Quỷ Lão trọng thương rồi đánh chết ông ta.
Bây giờ, chưởng môn Phi Hồng chân nhân của bọn họ lại giết chết một tồn tại mạnh mẽ của tà giáo Mắt Quỷ.
Việc đó có thể không làm bọn họ hưng phấn sao?
Lão đạo sĩ Võ Đang ở nơi xa gật đầu, ông ấy không để ý tới Phi Hồng chân nhân nữa, mà nghiêng đầu nhìn về phía quái vật dây gai rồi đột nhiên ra tay.
Mạnh mẽ tới loại trình độ của lão đạo sĩ, đối phó với mấy quái vật nhỏ này thì chẳng có gì khác biệt so với giẫm chết mấy con kiến cả.
Ông ấy vừa ra tay đã làm thương vong cả một đám lớn.
Phi Hồng chân nhân cũng đang điều tức, sau khi uống mấy viên đan dược, ông ấy cũng nâng kiếm Bạch Diệp lên, gia nhập vào trong trận chiến đấu.
Nhất thời, quái vật dây gai vang lên tiếng kêu rên không ngớt, số lượng thương vong bắt đầu tăng lên một cách nhanh chóng.
Mặt của Trương Tử Đào đang đứng trên đài cao xanh lét, hai kẻ mạnh đều đã chết đi.
Hiển nhiên là mấy tên lâu la trước mặt này sẽ không ngăn được nữa.
Gã biết rõ, đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Lúc này, gã hung ác quét mắt nhìn toàn trận chiến một lượt.
Cuối cùng, đối diện với ánh mắt của tôi đang ở trong đoàn người.
Chúng tôi cách nhau rất xa, tôi nhìn thấy Trương Tử Đào đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi cũng dừng lại, đối mặt với Trương Tử Đào, bốn mắt nhìn nhau.
Ngày xưa, chúng tôi là bạn học.
Hôm nay, là kẻ địch người sống ta chết.
Trương Tử Đào không nói chuyện, tôi cũng không nói một lời.
Mấy giây sau, Trương Tử Đào hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rồi trực tiếp xoay người đi vào trong điện đá trên đài cao.
Quỷ Tam Nguyên bên cạnh và mấy người mặc áo bào đen đi theo gã như một cái bóng cũng lần lượt đi vào trong điện đá đó.
Cũng vào lúc này, Kỳ Lân tiền bối đã yên lặng rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đi, vào điện đá, tôi cảm thấy luồng sức mạnh kia đang biến mất, dường như bản thể của tôi đang di chuyển, nhóc con, mau thay tôi tìm được nó...”
Kỳ Lân tiền bối lộ ra chút hoảng hốt, vội vàng mở miệng.
Nghe tới đây, tôi nào dám sơ suất nữa.
Để có thể tìm thấy được một phần thân thể của tiền bối có thể nói là vô cùng không dễ dàng.
Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, vậy lần sau có lẽ không biết là lúc nào nữa.
Có thể là mấy ngày, mấy tháng, thậm chí mấy chục năm...
“Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được thân thể của ngài!”
Nói xong, tôi vận chuyển Hỏa Thiên Công, tăng cường sức mạnh của mình.
Sau đó, tôi thình lình giết chết yêu quái dây gai ở bên ngoài rồi đi ra.
Quái vật dây gai bên ngoài đã bị Phi Hồng chân nhân và đạo sĩ Võ Đang đánh tan, bây giờ tôi đột nhiên giết ra, đương nhiên những quái vật đơn lẻ này sẽ không ngăn được tôi.
Tôi liên tục vung kiếm, chém chết mấy con.
Sau đó xông thẳng lên bậc thang bằng đá dài ngoằng.
Hồ Mỹ nhìn thấy tôi rời đi thì cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cô ấy không biết tôi muốn làm cái gì, nhưng thân là cận vệ do Hồ Mẫu ra lệnh, cô ấy đã đi theo không có chút do dự nào.
“Lão Đinh, cậu đi đâu vậy?”
“Đinh Phàm, đừng kích động...”
Dương Tuyết và lão Phong lần lượt mở miệng, bọn họ đều tưởng rằng tôi nhìn thấy Trương Tử Đào rời đi nên nhất thời mù quáng muốn đi theo đuổi giết gã.
Trong loại tình huống này, điều kiêng kỵ nhất chính hành động một mình.
Đây là trận đánh của một đội quân lớn, không phải là một đấu một.