Nếu như bây giờ xông vào con đường bí mật này, đuổi theo Quỷ Tam Nguyên và Trương Tử Đào, rất có khả năng chúng tôi sẽ chôn thân trong lòng núi.
Tôi lập tức đưa ra quyết định, nói với mọi người: “Đừng đuổi theo nữa, chúng ta lập tức rời khỏi đây. Nếu không ngọn núi này sắp sụp rồi...”
Trong lúc nói chuyện, bên cạnh tôi đã có một tảng đá to bằng cái thớt rơi xuống, đập ra một cái hố sâu cực to trên mặt đất.
Mọi người đều hoảng sợ nên nào còn dám sơ xuất nữa.
Bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, tương lai còn dài.
Sau này, chung quy sẽ giết chết được hai tên yêu đạo này.
Chúng tôi không dám ở lại lâu thêm, đi dọc theo con đường nhỏ cũ trở về, tốc độ cực nhanh.
Mà xung quanh đã xuất hiện một vết nứt cực kỳ lớn.
Quỷ thành Ma Linh, trời long đất lở.
Rất nhiều đệ tử Võ Đang đều cảm nhận được có điều không ổn.
Phi Hồng chân nhân lập tức hạ lệnh rút lui.
Bây giờ đệ tử Võ Đang và tiên gia của Hồ tộc mới bắt đầu rời khỏi Quỷ thành Ma Linh giống như thủy triều, nhanh chóng chạy xuống dưới núi.
Đợi khi chúng tôi xông ra khỏi điện đá, phía sau vang lên tiếng “Rầm rầm” cực lớn, cả toà điện đá đã sập xuống.
Mặt đất cũng đang liên tục nứt ra.
Chúng tôi không dám sơ xuất chút nào, bắt đầu ra sức chạy về phía trước.
Cuối cùng, trước khi tòa Quỷ thành Ma Linh này bị phá hủy, đã thành công chạy thoát ra ngoài...
*****
Cả tòa Quỷ thành Ma Linh được xây dựng trên một ngọn núi cao.
Nhưng trong lòng ngọn núi này lại trống rỗng.
Bên trong ngọn núi có một cây Đằng Yêu vô cùng to lớn.
Về cơ bản thì cành lá của cây Đằng Yêu này đã lan ra cả ngọn núi, nâng đỡ cả ngọn núi và cả tòa Quỷ thành Ma Linh.
Cây Đằng Yêu này còn thì còn tốt, nhưng nếu như không còn nữa, điểm chịu lực của cả ngọn núi sẽ thay đổi.
Đây cũng là lý do tại sao sau khi cây Đằng Yêu này không có Hoa Yêu trong ao máu cung cấp dưỡng chất nữa, bắt đầu nhanh chóng khô héo, sau đó chết đi, cuối cùng lại dẫn tới cả ngọn núi bắt đầu xuất hiện tình trạng sụp đổ.
Ngay khi ngọn núi sụp đổ, về cơ bản thì những ác quỷ còn sót lại kia đều bị ánh nắng mặt trời chiếu chết.
Kể cả là ác quỷ mạnh nhất cũng không chịu được ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Trừ phi có thần lực bổ trợ, ví dụ các thần linh quỷ sai như Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa.
Còn những tiểu quỷ ở nhân gian này, một khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời đều sẽ lập tức tan thành mây khói.
Mấy người chúng tôi không ngừng chạy về phía trước.
Vết nứt trên mặt đất không ngừng vang lên tiếng “Rắc rắc rắc” và mở rộng ra, đất đá xung quanh cũng không ngừng rơi “Bịch bịch bịch” xuống.
Đỉnh núi đã hoàn toàn sụp đổ.
Sau lưng chúng tôi cũng đang sụt xuống.
Nếu như chậm một bước thì có khả năng chúng tôi sẽ rơi xuống lòng núi, rồi bị đất đá rơi xuống đập chết.
“Mau, chạy mau!”
Tôi hét lớn, vung lên một kiếm bổ vỡ một tảng đá đang lăn xuống.
Mấy người Dương Tuyết, lão Phong, Dương Tấn, Hồ Mỹ, Ngô Hưng Long cảm giác như đã chạy tới sắp đứt hơi rồi.
Còn các đệ tử Võ Đang và Hồ tộc xung quanh thì đã xuống núi trước từ lâu, từ trước khi chúng tôi xông ra khỏi hang đá.
Vì vậy, mấy người chúng tôi là nhóm cuối cùng.
Mặc dù sương đen dày đặc đã tản đi, nhưng bụi đất lại bay đầy trời.
Cho dù ở nơi cách đây mấy chục dặm cũng có thể nhìn rõ bụi bặm mịt mù nơi đây…
Mấy người chúng tôi liều mạng mà chạy như điên, mặc dù đang bước trên ranh giới sống chết, nhưng cũng chỉ có sợ mà không có nguy hiểm gì.
Cuối cùng, chúng tôi an toàn chạy tới chân núi.
Đồng thời, dưới sự tiếp ứng của các đệ tử Võ Đang và trưởng lão, chúng tôi đã chạy tới khu vực an toàn ở trong rừng.
“Đại sư huynh, nhanh lên một chút!”
“Sư, sư thúc tổ làm sao vậy?”
“Đinh đạo hữu, Phong đạo hữu, các cậu gặp phải chuyện gì vậy?”
“Tiểu sư muôi, vừa rồi các em đi đâu thế?”
“…”
Các đệ tử Võ Đang ở xung quanh liên tục hỏi không ngớt.
Còn có cả dã tiên của Hồ tộc cũng vây lại.
Bởi vì bọn họ đều phát hiện ra, đầu tiên là chúng tôi đuổi vào trong điện đá, sau đó bọn họ cảm nhận được dao động của một nguồn năng lượng mạnh mẽ kỳ lạ.
Cuối cùng, những yêu quái dây gai đang chiến đấu với bọn họ tự động khô héo rồi chết đi.
Ác quỷ cũng kinh hoảng chạy loạn khắp nơi, sau đó thì cả ngọn núi lung lay, mặt đất nứt ra, xuất hiện động đất và sạt lở trên quy mô lớn.
Dương Tấn nghe vậy thì cũng không lập tức trả lời mà trực tiếp nói với mấy đệ tử phái Võ Đang.
“Mau, mau gọi sư phụ ra đây!”
Lời này vừa dứt, mấy vị trưởng lão đã đi ra từ trong đám người.
Người dẫn đầu vậy mà là chưởng môn của phái Võ Đang, Phi Hồng chân nhân.
Phi Hồng chân nhân cũng có chút nhếch nhác, nhưng nhìn thấy Liên Tuyền đạo trưởng hôn mê, sắc mặt ông ấy cũng trở nên kinh hãi.
“Sư thúc!”
Nói xong, ông ấy chạy nhanh qua.
“Tấn Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Phi Hồng chân nhân rất ngưng trọng.
Mấy trưởng lão xung quanh cũng mồm năm miệng mười.
“Đúng vậy, sao tình trạng thương tích của sư thúc lại nghiêm trọng thế này?”
“Bát sư đệ, mau cho sư thúc ăn Hộ Tâm Đan đi!”
“…”
Trên mặt Dương Tấn là vẻ bi thương.
Sau đó anh ta quỳ bịch một tiếng xuống đất: “Sư phụ, sư thúc tổ bị một bông Hoa Yêu kỳ quái làm bị thương…”
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều đồng loạt biến sắc.
“Hoa Yêu? Đó là cái gì?”
“Hoa Yêu nào lại có đạo hành thế này, thế mà có thể làm sư thúc tổ bị thương?”