Nhưng ai mà biết được, chỉ trong chớp mắt đã biến thành nghiền ép từ một phía, cho dù là bông Hoa Yêu mạnh mẽ kỳ lạ kia cũng bị đánh tới cánh hoa lụi tàn, dáng vẻ như đã sắp chết.
Một kiếm bay qua, bên trong hang đá vô cùng hỗn loạn.
Quỷ Tam Nguyên tay cầm hai lá cờ, bảo vệ Trương Tử Đào, nói: “Thiếu chủ, mau rời khỏi đây!”
Khóe miệng Trương Tử Đào nhiễm máu, chẳng qua máu tươi gã chảy ra lại có màu xanh lá.
Hiển nhiên, xác thịt này của gã không phải là máu thịt của người sống, gã cũng không thật sự sống lại.
Trương Tử Đào nhìn sâu vào tôi một cái, mặc dù không biết tại sao tôi có thể phóng thích ra sức mạnh mạnh mẽ như vậy, nhưng vào lúc này, gã vô cùng kiêng dè.
Nếu như tôi tiếp tục phóng ra loại sức mạnh mạnh mẽ này, tấn công một lần nữa, đừng nói là bọn chúng, cho dùng là đóa Hoa Yêu kia sợ là cũng phải chết ở đây.
Trương Tử Đào không dám lơ là, gã mở tay ra, nói với Hoa Yêu ở trong ao máu: “Tới đây!”
Lời này vừa dứt, bông Hoa Yêu trong ao máu lập tức lóe lên ánh sáng đỏ.
Nó vốn đang cao ba mét, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một bông hoa cao chừng mười cm.
Bông hoa lơ lửng trên không trung, trông vô cùng kỳ dị.
Hơn nữa, phần rễ cây dưới bông hoa này đang quấn quanh một mảnh kiếm vỡ lớn khoảng một bàn tay.
Mắt tôi hơi lóe sáng, nhìn chằm chằm vào mảnh kiếm đó.
Đúng vậy, chính là nó.
Đó chính là thân kiếm bản thể của tiền bối.
Chẳng trách trước đó tiền bối nói cây Đằng Yêu kia đã dung hợp một chút chân nguyên lực của ông ấy.
Bây giờ xem ra, tất cả đều do bông Hoa Yêu này đã hấp thu sức mạnh bên trong mảnh kiếm vỡ, đồng thời cung cấp lại cho cây Đằng Yêu kia.
“Nhóc con, mau đoạt lại thân thể của tôi!”
Giọng nói của tiền bối lại vang lên một lần nữa.
Tôi không dám lơ là, nâng trường kiếm lên rồi lập tức đuổi qua.
Trương Tử Đào giơ tay lên tóm lấy Hoa Yêu.
Lúc này, trên mặt gã cũng là vẻ khó hiểu.
Gã nhìn miếng sắt phía dưới rễ cây của Hoa Yêu một cách nghi ngờ.
“Cái này. Thứ sắt vụn gì đây?”
“Không biết, thiếu chủ, nếu còn không chạy thì sẽ không kịp nữa đâu!”
Quỷ Tam Nguyên thúc giục, trên vách đá bên cạnh đã mở ra một cái cửa đá.
Hiển nhiên, đây là một con đường bí mật.
Đương nhiên Trương Tử Đào không biết đây là thân kiếm của tiền bối, lúc này gã thật sự coi nó là một miếng sắt vụn.
Cho rằng nó là sắt vụn rơi nhầm vào trong ao máu, trùng hợp bị rễ của Hoa Yêu cuốn lấy.
Sau khi trong đầu Trương Tử Đào xuất hiện suy nghĩ này, gã không nói lời nào, trực tiếp gỡ mảnh sắt trên rễ cây Hoa Yêu ra, sau đó ném xuống mặt đất giống như ném rác rưởi.
Sau đó nhanh chóng đựng Hoa Yêu đã thu nhỏ lại vào trong một cái hộp gỗ đặc biệt, còn dùng bùa chú niêm phong lại.
Làm xong những việc này, Trương Tử Đào không chút do dự xoay người chạy đi.
Khoảng cách giữa chúng tôi có hơi xa, đợi khi chúng tôi đuổi tới gần đó, Trương Tử Đào đã xông vào lối đi bí mật với Quỷ Tam Nguyên, cửa đá cũng đã đóng lại.
Mấy người lão Phong, Dương Tuyết không ngừng đập tường đá, muốn mở cửa đá ra.
Nhưng tường đá vô cùng dày, không chỉ có chất liệu đá đặc biệt, bên trên còn có khắc một vài chữ.
Cho dù là dùng sức mạnh cũng chưa chắc có thể mở ra được.
Khi mọi người đang tìm cơ quan, muốn mở con đường bí mật ra, tôi đã nhặt mảnh sắt kia lên.
Đây chính là thân kiếm của tiền bối, báu vật quý giá nhất.
Vậy mà tên vô dụng Trương Tử Đào kia lại coi chân thân quý báu của tiền bối thành rác mà ném đi.
Chẳng qua thế cũng tốt, vậy là tôi đã thay tiền bối tìm về được mảnh thân thể thứ ba.
Tôi nhanh chóng cất nó đi, đợi sau khi trở về sẽ giúp tiền bối dung hợp lại.
Lúc này, cơ quan mở cửa của con đường bí mật đã được tìm ra.
“Rầm” một tiếng, cửa đã được mở.
Vốn mọi người muốn thừa thắng xông lên, cho dù không đánh lại thì cũng phải đuổi sát theo đối phương, cung cấp tuyến đường truy đuổi cho viện binh phía sau.
Nhưng ai biết được, không đợi chúng tôi đi vào, ao máu đã không còn Hoa Yêu kia lại đột nhiên khô cạn.
Sau khi ao máu khô cạn, rễ cây khổng lồ liên thông giữa Đằng Yêu và ao máu bắt đầu nhảy lên liên tục.
Tốc độ nhảy mau chóng tăng nhanh, giống như là bị thiếu không khí vậy.
“Bịch bịch bịch bịch...”
Càng ngày càng nhanh, cuối cùng cái rễ đó vì không có năng lượng do ao máu cung cấp mà trực tiếp nổ “Bùm” một tiếng.
Ngay khi rễ của Đằng Yêu nổ tung, cả cây Đằng Yêu khổng lồ cũng bắt đầu lắc lư.
Cành khô và dây đằng bắt đầu nhanh chóng khô héo.
Trên mặt đất, những quái vật dây gai do Đằng Yêu biến hóa ra vào lúc này cũng đồng loạt phát ra tiếng kêu rên.
Cây này tới cây kia nổ tan, chỉ trong chớp mắt, trên trăm yêu quái dây gai đều tự nổ mà chết.
Nhìn thấy vậy, rất nhiều đệ tử Võ Đang đều chưa rõ đang xảy ra chuyện gì.
Ai ai cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, bởi vì Đằng Yêu không có ao máu cung cấp dinh dưỡng, bắt đầu khô héo, cộng thêm bên trong ngọn núi này trống rỗng, toàn là do cây Đằng Yêu này chèo chống.
Đằng Yêu khô héo, cả ngọn núi đều mất đi điểm chống đỡ.
Đột nhiên, núi đá bắt đầu sụp đổ.
Đất núi rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, đất đá lăn xuống ào ào.
Chúng tôi bên trong hang đá cũng hoảng hốt.
Bởi vì bên trong lòng núi đã xuất hiện vô số vết nứt.
Trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống những tảng đá lớn.
Hiển nhiên, theo việc Đằng Yêu bị khô héo, ngọn núi này cũng đã sắp sụp đổ rồi.