Một lát sau, bên ngoài bức tường trực tiếp xuất hiện một cô gái trẻ tuổi.
Nhìn cẩn thân, cô gái này mặc một bộ quần áo gọn gàng, dáng người nóng bỏng, đây cũng là người quen cũ.
Nữ đệ tử của Hương Chúc Trương, Vạn Vi.
“Vạn Vi....” Tôi ngạc nhiên nói.
Vạn Vi liếc nhìn tôi một cái, lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cuồng nhìn trộm, lâu rồi không gặp...”
Tôi: “...”
Chuyện này đã mấy năm rồi, vậy mà vẫn còn gọi tôi như vậy.
“Bảo Khánh Vương, tôi tìm ông lâu lắm rồi. Vậy mà ông lại trốn ở đây tu luyện.”
Bảo Khánh Vương khinh thường nói: “Tìm tôi, tới tặng mạng à?”
Vạn Vi lại mang vẻ mặt lạnh nhạt: “Tặng mạng? Ông cho rằng Ngũ Độc Giáo tôi dễ chọc như vậy à? Nói thật với ônh, Thánh Cô ở ngay gần đây. Một lát nữa ông chết thế nào cũng chưa biết được đâu...”
Bảo Khánh Vương không lo lắng mà lại mỉm cười: “Chỉ là một ranh con, có thể làm gì được tôi? Bần đạo đã nắm giữ linh lực hai thuộc tính, có đạo khí dùng không hết. Còn có cả quỷ binh bất tử hộ thân. Cho dù là Hoa giáo chủ Ngũ Độc Giáo của cô tới, bổn tọa cũng không sợ...”
*****
Bảo Khánh Vương yên lặng đứng nguyên tại chỗ, cho dù đối mặt với nhiều người chúng tôi, và một con rắn yêu thì bây giờ ông ta vẫn không hề sợ, toàn thân lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí còn nói ra những lời coi thường giáo chủ Ngũ Độc Giáo như thế này.
Phải biết rằng, Ngũ Độc Giáo cũng là một tồn tại cực kỳ mạnh ở trong Đạo môn.
Cổ sư trong giáo, người này lợi hại hơn người kia, người trong Đạo môn hoàn toàn không dám trêu vào.
Từ đó có thể thấy, Bảo Khánh Vương hôm nay khá tự tin vào bản thân mình.
Chẳng qua lời này cũng đã chọc giận Vạn Vi, cô ấy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó mở miệng nói: “Bảo Khánh Vương, làm sự phụ của tôi bị thương, bây giờ còn dám coi thường giáo chủ của tôi. Tiểu Kim, cắn chết ông ta...”
Lời này vừa dứt, con rắn vàng khổng lồ đang quấn trên thân cây đột nhiên bộc phát ra yêu khí cuồn cuộn.
Nó “gào” lên một tiếng, sau đó xông thẳng về phía Bảo Khánh Vương.
Miệng rắn khổng lồ, vảy rắn màu vàng, nhìn mà làm lòng người cảm thấy sợ hãi.
Chẳng qua điều bất ngờ là con rắn vàng nhỏ ngày đó được Vạn Vi gọi là Tiểu Kim, hôm nay đã biến thành một con rắn khổng lồ to lớn như thế này.
Rắn khổng lồ giương cao cái đầu, không ngừng cắn xé về phía Bảo Khánh Vương.
Bảo Khánh Vương cũng vô cùng lợi hại, ông ta điều khiển những chiến sĩ quỷ kia bảo vệ quanh thân.
Cộng thêm đạo khí thuộc tính ông ta tự mình ngưng tụ, vòng bảo vệ cương khí do ông ta phóng ra ngoài, vô cùng kiên cố.
Con rắn vàng khổng lồ đó hoàn toàn không phá được phòng ngự của ông ta.
Nhưng công kích của Bảo Khánh Vương dường như cũng không có cách nào làm rắn khổng lồ bị thương được.
Ngọn lửa không ngừng được phóng ra, nhưng lại không làm gì được bộ vảy dường như có thể hấp thu được lửa của rắn vàng khổng lồ.
Ngọn lửa vừa tiếp xúc với nó đã trực tiếp bị dập tắt.
Tiếng “Đùng đùng đùng” không ngừng vang lên, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Vũ khí của chiến sĩ quỷ cũng không ngừng bổ xuống mảnh vảy của rắn vàng khổng lồ.
Phát ra tiếng vang “Đinh đinh đinh”.
Lúc này, Vạn Vi cũng tới bên cạnh chúng tôi.
Tôi và lão Phong đang lo lắng xử lý vết thương của Hồ Mỹ, Phong ca ngăn ở trước mặt chúng tôi, đề phòng Bảo Khánh Vương đánh lén.
Bởi vì vết thương của Hồ Mỹ quá lớn, máu chảy không ngừng, phong bế huyệt vị cũng không ngăn lại được.
Từ đó có thể thấy được độ sâu và sự đáng sợ của vết thương này.
Vạn Vi thấy vết thương khác lạ trên bả vai của Hồ Mỹ thì cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó cô ấy lập tức lấy ra một cái bình nhỏ từ trong quần áo rồi nói với chúng tôi: “Dùng cái này! Đây là sâu cầm máu của giáo chúng tôi, có thể cầm máu một cách nhanh chóng.”
Tôi và lão Phong đều sững sờ, dùng sâu cầm máu?
Nhưng tình huống bây giờ cũng không cho chúng tôi suy nghĩ nhiều.
Hồ Mỹ vừa rồi vẫn liên tục thở dốc bây giờ đã sắp rơi vào trạng thái mơ màng.
Thế là tôi vội vàng nói: “Cảm ơn cô.”
Nói xong, tôi cầm lấy bình thuốc, cũng mở ra.
Cũng không quan tâm cái gì mà sâu với không sâu, trực tiếp đổ xuống miệng vết thương của Hổ Mỹ.
Một lát sau, chỉ nhìn thấy hơn mười con sâu nhỏ màu trắng rơi ra, rơi trên miệng vết thương của Hồ Mỹ.
Những con sâu màu trắng đó là một loại sâu mềm, không có góc cạnh, cảm giác rất giống như con đỉa màu trắng.
Vừa nhìn đã cảm thấy nổi cả da gà.
Chứ càng đừng nói tới việc đổ chúng nó lên miệng vết thương.
Chẳng qua, sâu cầm máu của Ngũ Độc Giáo, thứ này nhìn thì buồn nôn, nhưng hiệu quả của nó thật sự cao hơn kim sang dược rất nhiều.
Thứ này gặp máu dường như sẽ tiết ra loại vật chất kỳ lạ nào đó.
Sau đó, máu lập tức đông lại.
Từ đó sẽ đạt tới hiệu quả cầm máu.
Vốn miệng vết thương của Hồ Mỹ đang chảy máu không ngừng, sau khi được hơn mười con sâu này bò lúc nhúc thì đã nhanh chóng ngừng lại.
Vạn Vi cũng ở bên cạnh nói: “Đây là sâu cầm máu được giáo chúng tôi đặc biệt nuôi cấy, sẽ không gây tổn hại tới thân thể, bây giờ trực tiếp băng bó lại là được. Qua không bao lâu, bọn nó sẽ biến mất bên trong cơ thể người, cũng sẽ không để lại di chứng gì cả.”
Vạn Vi cũng đã nói vậy rồi, đương nhiên tôi và lão Phong tin tưởng.
Chúng tôi nhanh chóng băng bó lại, đặt Hồ Mỹ ổn định trên mặt đất.
Sau đó, thứ chúng tôi phải đối phó chính là Bảo Khánh Vương.
Nhưng mà, thực lực của mấy người chúng tôi hiển nhiên không phải là đối phủ của Bảo Khánh Vương này.