Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Ngôn cũng ngưng tụ ra.
Kỳ ảo như tiên, quần áo trắng như tuyết.
Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã cảm nhận được sức mạnh thuộc tính mạnh mẽ làm cô không thoải mái.
Lại thấy mấy người chúng tôi bị áp chế, đôi mi thanh tú của cô hơi nhướng lên.
Trong miệng cô ấy hừ lạnh một tiếng, chỉ trong chớp mắt, một luồng âm khí mạnh mẽ tuôn ra.
Sức mạnh thuộc tính áp chế chúng tôi lập tức biến mất.
Mấy người chúng tôi như được đại xá, lập tức khôi phục lại như bình thường.
“Đinh Phàm, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Trên mặt Mộ Dung Ngôn là vẻ lo lắng, cô ấy bước lại gần.
Tôi mang theo nụ cười nhẹ, hạnh phúc nhìn về phía cô.
“Ngại quá, gặp chút phiền phức nhỏ. Lại phải để em ra tay rồi.”
Mộ Dung Ngôn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của tôi, rồi lại nhìn Hồ Mỹ trong vũng máu.
Sắc mặt cô ấy lập tức sầm xuống, sát khí bỗng nhiên bùng nổ: “Là do ông ta sao?”
Vừa nói, Mộ Dung Ngôn vừa lạnh lùng nhìn về phía Bảo Khánh Vương.
Mà Bảo Khánh Vương đang chiến đấu lại rùng mình một cái.
Bởi vì, ngay tại giờ khắc này, ông ta đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tử thần...
******
Tôi cũng vô cùng hiểu biết về sự nóng tính của Mộ Dung Ngôn.
Ai chọc cô ấy, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa có một điểm, tôi và cô ấy giống nhau, cả hai người chúng tôi điều là cấm kị của nhau.
Đó là điều mà bất cứ người nào cũng không thể xúc phạm và tổn thương tới.
Mộ Dung Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Bảo Khánh Vương, cho dù Bảo Khánh Vương có thể khống chế được hai thuộc tính, nhưng giờ khắc này ông ta cũng cảm thấy từ đầu tới chân đều lạnh như băng.
Còn tôi, không hề cảm thấy có gì không thích hợp cả.
Mặc dù bạn gái tôi mạnh hơn tôi, lợi hại hơn tôi, nhưng khi đối mặt với yêu đạo, chỉ cần có thể tiêu diệt được thì ai ra tay cũng không quan trọng.
Tôi lạnh lùng nhìn Bảo Khánh Vương, sau đó mở miệng nói: “Đúng vậy, chính là ông ta!”
Lời này vừa dứt, sát khí của Mộ Dung Ngôn đã bộc phát tới mức cao nhất.
Thân là minh chủ Quỷ Minh, thống trị bách quỷ.
Tự bản thân cô ấy cũng có kiêu ngạo của mình.
Hôm nay, lại có người làm bạn trai cô ấy bị thương, đây là điều mà Mộ Dung Ngôn không thể tha thứ được.
Chỉ nghe cô ấy hừ lạnh một tiếng: “Vậy em giết ông ta...”
Lời này vừa ra, sát khí cuồn cuộn trở nên càng dữ dội hơn.
Vào giờ khắc này, trên dưới toàn thân cô ấy bộc phát ra khí âm hàn càng mạnh mẽ hơn.
“Vù vù vù.”
Cây cối trong sân vào giờ khắc này cũng bắt đầu đong đưa.
Khí lạnh bao phủ khắp cả sân.
Bảo Khánh Vương cảm thấy không ổn, cách nhau xa như vậy ông ta vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của Mộ Dung Ngôn.
Nhưng mà, mọi chuyện đều đã muộn rồi.
Mộ Dung Ngôn đã ra tay.
Bóng người vô cùng nhanh, nhanh tới khó mà diễn tả được.
Dù sao chúng tôi cũng không nhìn rõ, cho dù Bảo Khánh Vương có thể nhưng cũng cố lắm mới bắt được quỹ đạo chuyển động của Mộ Dung Ngôn.
Ông ta thúc giục linh thạch, thả ra một lượng lớn sức mạnh thuộc tính thổ.
Muốn dùng sức mạnh thuộc tính thổ hạn chế hành động của Mộ Dung Ngôn.
Đồng thời cũng sử dụng ngọn lửa ép chị đại của Ngũ Độc Giáo tránh ra xa.
Quanh thân ông ta hình thành một vòng cương khí bảo vệ.
Ông ta muốn dùng cách thức này để chống đỡ một chiêu của Mộ Dung Ngôn trước.
Nếu như không được, vậy thì chỉ có thể chạy trốn.
Đối mặt với âm hồn có khí tràng như vậy, người phách lối như ông ta cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Nhưng mà, đối mặt với Mộ Dung Ngôn cực kỳ mạnh mẽ, một Bảo Kháng Vương có thể ngăn cản được sao?
Chỉ nghe một tiếng “Ầm” nổ vang, vòng cương khí bảo vệ do thuộc tính thổ ngưng tụ thành đã lập tức bị đập tan, hơi thở thuộc tính thổ ngập tràn khắp bốn phía.
Trên mặt Bảo Khánh Vương là vẻ kinh ngạc, ông ta liên tục lùi về phía sau, muốn đánh ra một chưởng lửa.
Nhưng mà, ông ta đã không còn cơ hội ra tay nữa.
Mộ Dung Ngôn lắc mình một cái, lập tức tới bên cạnh ông ta.
Con ngươi của Bảo Khánh Vương co lại, hắn ta muốn tạo ra một phòng ngự cuối cùng.
Nhưng vừa nhấc tay, trong tay vừa biến hóa ra thủ ấn thì chỉ nghe thấy “Rắc” một tiếng, một đường đao gió xoẹt qua.
Máu tươi tung tóe, Bảo Khánh Vương gào lên một tiếng thảm thiết.
Tay trái của ông ta trực tiếp bị chém xuống.
Rơi “Bịch” xuống đất, máu tươi chảy đầy đất.
Bảo Khánh Vương cũng bị dọa cho ngốc luôn, ông ta chịu đựng sự đau đớn, không ngừng lùi về phía sau.
Ông ta nhìn ra Mộ Dung Ngôn rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới trình độ này.
Hôm nay ông ta đã không còn đường lui nữa.
Mộ Dung Ngôn lại bước lên trước mấy bước, giống như là ma quỷ.
Cuối cùng, cô ấy nâng tay lên, trực tiếp bóp lấy cổ ông ta.
Cảnh tượng như vậy làm chúng tôi đều nhìn tới trợn mắt há mồm.
Bao gồm cả chị đại của Ngũ Độc Giáo, cô ấy cảm nhận được ấn triệu hồi trên tay tôi đã khởi động, nhưng không ngờ tới sẽ có một quỷ nữ xuất hiện.
Hơn nữa quỷ nữ này lại mạnh tới trình độ biến thái như thế này.
Đừng nói là cô ấy, cho dù là Hoa giáo chủ của môn phái cô ấy, sợ sằng cũng khó địch lại nữ quỷ này.
Đồng thời, Mộ Dung Ngôn đã lạnh lùng mở miệng nói: “Ông cũng có chút thủ đoạn đấy, nhưng đã chọc vào người không nên chọc…”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn lập tức muốn vặn gãy cổ ông ta, giết chết Bảo Khánh Vương.
Thấy vậy, tôi vội vàng mở miệng nói: “Thi Muội, từ từ đã!”
Mộ Dung Ngôn nghe vậy thì đột nhiên dừng tay lại.
Trong lòng Bảo Khánh Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, ông ta cũng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt kỳ vọng.
Ông ta không muốn chết, ông ta muốn theo đuổi sức mạnh cực hạn.
Sau khi có được linh thạch ngũ hành thì ông ta đã có được phương pháp thực hiện ước nguyện này.