Nhưng mới lấy được có mấy ngày đã gặp phải chúng tôi, bây giờ đang đứng bên bờ vực sống chết, ông ta thật sự không cam lòng.
“Đừng, đừng giết tôi. Bần, bần đạo đồng ý, đồng ý như thiên lôi sai đâu đánh đó, dốc sức cho ngài...”
Giọng ông ta khàn khàn, nói với Mộ Dung Ngôn.
Nhưng Mộ Dung Ngôn không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía tôi nói: “Muốn giữ lại mạng của ông ta?”
Tôi bước về phía trước, đồng thời cũng mở miệng nói: “Anh có mấy vấn đề muốn hỏi ông ta...”
Mộ Dung Ngôn nghe vậy thì hất tay một cái.
Bảo Khánh Vương vừa rồi vô cùng mạnh mẽ, vô cùng phách lối đã bị Mộ Dung Ngôn tiện tay ném trên mặt đất giống như ném rác.
Đồng thời, cô ấy cũng phong bế đan điền và mạch môn của ông ta, làm ông ta không thể nào sử dụng được yêu pháp nữa.
Sắc mặt Bảo Khánh Vương nhợt nhạt, ông ta che vết thương cụt tay của mình, dáng vẻ rất đau đớn.
Mấy người chúng tôi đi tới trước mặt ông ta, đồng thời chỉ nghe tôi trầm giọng nói: “Bảo Khánh Vương, tôi hỏi ông. Rốt cuộc Quỷ Triều là dạng tồn tại như thế nào? Vì sao nó lại bị tiêu diệt? Vì sao lại trở thành cấm kỵ trong Đạo môn?”
Quỷ Triều, từ rất lâu trước đây tôi đã từng nghe thấy từ trong miệng ông ta.
Chẳng qua tôi lại không có cách nào biết được nhiều nội dung hơn.
Những người khác nghe tới đây cũng đều dựng lỗ tai lên.
Bao gồm cả chị đại Ngũ Độc Giáo, cô ấy là Thánh Cô, cũng từng nghe qua về “Quỷ Triều”, chẳng qua cũng giống với tôi, không cách nào có được nhiều tin tức hơn nữa.
Còn Vạn Vi, vẻ mặt cô ấy hoàn toàn không hiểu, đến nghe cô ấy cũng chưa từng nghe qua.
Bảo Khánh Vương nghe tới đây thì cười lên mấy tiếng “Khặc khặc khặc”.
“Quỷ, Quỷ Triều, quả thật, quả thật là một cấm kỵ...”
“Nói hết những gì ông biết cho tôi, tôi sẽ cho ông toàn thây.”
Bảo Khánh Vương không lập tức đáp lại tôi mà là cố gắng bò dậy từ trên mặt đất.
Ông ta quét mắt nhìn qua mấy người chúng tôi, phát hiện đã bị chúng tôi vây lại thành vòng tròn.
“Nếu như, nếu như các cậu bỏ qua cho bần đạo, cậu muốn biết cái gì, bần đạo, bần đạo đều có thể nói cho cậu. Bao gồm, bao gồm cả Quỷ Mẫu, Linh công chúa.”
Vừa nói, trong đôi con ngươi của Bảo Khánh Vương cũng lộ ra sự âm u lạnh lẽo, quét mắt nhìn mọi người.
Nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều bối rối.
Mọi người đều biết Quỷ Triều, nhưng nào biết cái gì về Quỷ Mẫu của Quỷ Triều chứ?
Chắc chắn người này biết được rất nhiều thứ về Quỷ Triều.
Nhưng mà, bỏ qua cho ông ta sao?
Đây là điều hoàn toàn không có khả năng.
“Ông cho rằng hôm nay ông còn cơ hội sống sót sao?” Phong ca đột nhiên nói, nói ra một vấn đề vô cùng thực tế.
Bảo Khánh Vương yên lặng một lát, cũng nhận rõ được tình hình hiện tại.
Nhóm người chúng tôi căn bản không thể cho ông ta đường sống.
Cho dù là Quỷ Triều, có lẽ cũng không được.
Cho dù ông ta nói ra, chúng tôi cũng có thể nói một đằng làm một nẻo, vẫn giết chết ông ta.
Cuối cùng ông ta đưa ra quyết định: “Vậy, vậy tôi dùng tin tức về Quỷ Triều trao đổi lấy hồn phách của tôi. Chỉ xin, còn có cơ hội luân hồi...”
Nghe tới đây, chúng tôi đều do dự một lát.
Đều này có thể chấp nhận được, đến lúc xuống dưới kia rồi, loại người như Bảo Khánh Vương, đừng nói là luân hồi, trong tám trăm tới ngàn năm nữa sợ là sẽ bị nhốt ở trong mười tám tầng địa ngục chịu khổ.
Trả lại nghiệt nợ, cuối cùng đừng nói là thành người.
Theo luật pháp của âm phủ, cho dù ông ta chịu đựng được tới cuối, thoát khỏi âm phủ.
Lấy nhân quả của tên này, nhất định sẽ bị đánh thành gòi bọ, sống đau khổ bên trong hố phân.
Vì vậy, tôi lập tức đồng ý với ông ta, tôi nói: “Có thể, chỉ cần ông nói cho chúng tôi đầu đuôi việc của Quỷ Triều, tôi bảo đảm có thể tha chết cho hồn phách của ông, thả ông xuống âm phủ luân hồi...”
*****
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi dành cho Bảo Khánh Vương.
Bảo Khánh Vương nghe thấy vậy thì cũng thở phào một hơi.
Sống là chuyện không thể nào, nhưng chỉ cần không chết, ông ta là tu sĩ, có thể tiếp tục tồn tại tiếp được.
Huống chi, ông ta cũng nhìn ra Mộ Dung Ngôn chỉ là linh môi.
Chỉ cần Mộ Dung Ngôn biến mất, ông ta kéo dài thời gian đủ lâu, thì cho dù có bỏ mình, có lẽ cũng có thể để hồn phách của mình chạy thoát được.
Như vậy, làm một quỷ tu cũng không hẳn là không thể.
Còn đi âm phủ?
Ông ta chắc chắn sẽ không ngu như vậy, ít nhiều gì ông ta cũng biết chút chuyện của âm phủ, hoặc cũng từng nghe chuyện kể lại.
Trong lòng ông ta tính toán như vậy, lúc này mới thở dài một hơi nói: “Được rồi! Vậy bần đạo, bần đạo sẽ nói những gì mình biết cho các cậu...”
Nói tới đây, hai mắt Bảo Khánh Vương mơ màng, chìm vào trong một đoạn hồi ức từ rất lâu trước đó.
“Đó là chuyện hai mươi lăm năm về trước, trận quyết chiến phong ấn còn chưa bắt đầu. Khi đó bần đạo cũng chỉ là một đạo sĩ nhỏ mới nhập môn mà thôi...”
Sau đó, Bảo Khánh Vương bắt đầu nói ra mọi chuyện ông ta biết về Quỷ Triều ở trước mặt chúng tôi.
Ông ta nói, ba mươi lăm năm trước, Đạo môn của dương gian có ba người tu đạo nổi danh khắp thiên hạ.
Ba người này được gọi là ba kiếm khách của dương gian.
Mà Quỷ Triều, chính là do ba người này trực tiếp và gián tiếp thành lập.
Chẳng qua khi ông ta nói tới tên ba người này, tôi và lão Phong đều trợn tròn mắt.
Người đầu tiên ông ta nhắc tới chính là Long Tuyền chân nhân, Từ Phi.
Long Tuyền chân nhân nổi danh khắp Đạo môn, cho dù là hiện tại thì người này cũng vẫn là sự tồn tại tối cao. Cũng chính là người đàn ông uy phong cao lớn tay cầm ô đen khi đó.
Người thứ hai ông ta nói đến là một người phụ nữ, tên là Tây Môn Vi.