Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2271

Chương 2271 Chương 2271

Nghe truyền lại cô ấy là đệ tử Mao Sơn, y thuật vô song.

Khi nói tới người thứ ba, Bảo Khánh Vương lại hít vào một hơi khí lạnh.

Nói người đó là người mạnh nhất trong ba người, thậm chí đã chạm tới tiên đạo.

Nghe tới đây, mọi người đều hơi nhíu mày.

Chạm tới tiên đạo, đùa cái gì vậy chứ.

Thời đại mạt pháp này, còn có người có thể chạm tới tiên đạo sao?

Chẳng qua khi ông ta nói tới tên của người này, tôi và lão Phong lại trợn tròn hai mắt.

Tên của người đó vậy mà là Tần đạo trưởng, Tần Việt.

Cũng chính là chú của Tiểu Mạn, người đàn ông trung niên khi đó chỉ dùng nửa đoạn đầu thuốc đã suýt giết chết được Dì Mỹ Nhân.

Vẻ mặt tôi kỳ lạ, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ tiếp tục lắng nghe tiếp.

Bảo Khánh Vương vẫn đang nói, để liên hợp Đạo môn đánh bại Vương của Hoa Yêu khi đó, ba vị kiếm khách dương gian đã thông qua Quỷ Mẫu, một thứ tên là “Linh công chúa”, mở ra một cánh cửa, dắt một đội quân quỷ vong linh ra.

Dáng vẻ của đội quân quỷ này là dáng vẻ của chiến sĩ quỷ trước đó chúng tôi đã nhìn thấy.

Ăn mặc đồ quân Tần, tay cầm vũ khí.

Sau khi quân đội này xuất hiện, không gì địch nổi.

Đồng thời trong năm năm, bọn chúng đã quét sạch dương gian, Hoa Yêu và đám tay chân đồng loạt bị diệt trừ.

Sau ba mươi năm của cuộc đại chiến, vẫn còn đội quân quỷ này tồn tại.

Đạo môn suy tàn mới đánh bại được Vương của Hoa Yêu, phong ấn lục vực lại lần nữa, phòng ngừa yêu ma lục vực xâm lược.

Chẳng qua cái giá phải trả cũng rất lớn, trong ba vị kiếm khách đã chết mất hai, chỉ còn lại một mình Long Tuyền chân nhân.

Rồi sau đó, Quỷ Mẫu thành lập Quỷ Triều.

Quốc gia tên Tần.

Nghe đến đây, vẻ mặt mỗi người chúng tôi đều không giống nhau, cảm giác như đang nghe một câu chuyện huyền huyễn vậy.

Nhưng mà nhân vật và sự việc trong đây đã từng xảy ra.

Chẳng qua chuyện này đã bị Đạo môn phủ bụi, ba mươi năm sau, thế hệ trước căn bản đã chẳng còn mấy ai.

Người biết được chuyện này cũng còn rất ít.

Chị đại Ngũ Độc Giáo nghe tới đây thì trở nên có chút kích động.

“Quỷ Mẫu là tồn tại như thế nào? Còn có, nước Tần do vong linh thành lập đó sao lại không còn nữa? Tại sao thế hệ trước của Đạo môn lại kiêng kị chuyện này như vậy? Vì sao chứ?”

Vì nguyên nhân mất máu quá nhiều nên sắc mặt của Bảo Khánh Vương đã trở nên vô cùng tái nhợt.

Lúc này ông ta ho khan mấy tiếng: “Khụ khụ khụ, truyền thuyết về Quỷ Mẫu thì có rất nhiều, có người nói, bà ấy là cao nhân lánh đời, có người nói bà ấy là ác linh ngàn năm.

Còn có người nói bà ấy là con cháu hoàng tộc trong cổ mộ, còn có người nói bà ấy đã phi thăng thành tiên. Còn bà ấy là tồn tại thế nào, tôi cũng không biết.

Chẳng qua về Quỷ Triều, mấy cậu nghĩ đi, một đội quân quỷ mạnh mẽ được thành lập ở nhân gian, đồng thời còn tổ chức thành một quốc gia, vậy đặt thập điện diêm la thống lĩnh u minh, quản lý âm hồn người chết ở đâu? Quốc gia như vậy có thể không bị hủy diệt sao?”

Bảo Khánh Vương đột nhiên hỏi ngược lại một câu, mọi người lập tức hiểu ra.

Tôi mở miệng nói: “Ông nói là, sự sụp đổ của Quỷ Triều là bởi vì âm phủ? Bị, trấn áp?”

Bảo Khánh Vương gật đầu nói: “Đúng vậy, vốn Quỷ Triều đã không nên tồn tại trên thế giới này, tồn tại của nó vốn đã không được cho phép. Tôi còn nhớ tối đó, dưới Quỷ thành Ma Linh, hai Quỷ Vương là Nguyệt Tiêu, Túc Hề xuất thế, cùng quỷ của âm phủ...”

Hai mắt Bảo Khánh Vương viết đầy hai chữ nồng nhiệt, giống như lại nhớ về tối hôm đó, nhìn thấy trận chiến động trời tối hôm đó..

Nhưng mà, lúc ông ta nói tới đây lại đột nhiên cảm thấy cổ họng trở nên nóng ran.

Bảo Khánh Vương vô thức sờ lên cổ họng của mình một cái, kết quả sau cái đụng chạm này, sắc mặt Bảo Khánh Vương đột nhiên biến đổi, ông ta chợt há miệng, một ngọn lửa lam u minh trực tiếp được nhổ ra từ trong miệng ông ta.

Mọi người thấy vậy thì sắc mặt trở nên kinh hãi.

Ngọn lửa cực nóng đó có màu sắc kỳ lạ, mọi người ở đây nhìn thấy đều đồng loạt lùi về phía sau.

“Đây là?”

“Ông ta làm sao vậy?”

“Ngọn lửa màu lam?”

“Mau lùi lại...”

Mọi người đồng loạt kinh ngạc mở miệng, lùi về phía sau.

Bảo Khánh Vương trợn to hai mắt, vô cùng khó chịu.

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ bần đạo, nói, nói quá, quá nhiều rồi sao?”

Bảo Khánh Vương khàn giọng nói được một câu này, ngọn nửa màu lam đã bao phủ lấy toàn thân ông ta.

Ông ta lảo đảo bước lên phía trước hai bước, “két két” một tiếng, máu thịt cơ thể đã biến mất, lộ ra một bộ xương khô.

Một lát sau, thân thể ông ta ngã xuống mặt đất.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, xương cốt toàn thân cũng bị ngọn lửa màu lam đốt tới chẳng còn.

Thần hồn toàn diệt.

Mấy người chúng tôi nhìn thấy đều sững sờ.

Trên mặt đều là vẻ khó mà tin nổi, ngọn lửa màu lam này xuất hiện không có chút dấu hiệu báo trước nào.

Chỉ trong thời gian nháy mắt đã biến Bảo Khánh Vương thành tro bụi, thần hồn toàn diệt.

Đây, đây rốt cuộc là... là do ai làm?

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không dám tin tưởng đây là sự thật.

Chỉ có Mộ Dung Ngôn nhìn vị trí Bảo Khánh Vương bị thiêu chết nói: “Đây chính là, cấm kỵ của Quỷ Triều sao?”

Nghe thấy lời này, mấy người chúng tôi lập tức hiểu ra.

Nhất định là giống như Bảo Khánh Vương đã nói trước khi chết, ông ta đã nói quá nhiều rồi, đã phạm vào điều cấm kỵ.

Mà cấm kỵ này, mọi người ở đây đều đã hiểu.

Chuyện này có liên quan tới âm phủ.

Sự hủy diệt của Quỷ Triều không phải là tự nhiên, mà là bị âm phủ tiêu diệt.

Nhưng mà, nếu như giống với những gì Bảo Khánh Vương nói.

Vậy hẳn là Quỷ Triều có công lao, dù sao nó đã giúp đỡ Đạo môn chống lại Hoa Yêu.

Bình Luận (0)
Comment