Diệt sạch tay sai của Hoa Yêu, cuối cùng giúp đỡ Đạo môn thành công phong ấn cánh cửa lục vực lại.
Nhưng tại sao âm phủ vẫn tiêu diệt Quỷ Triều?
Là vì nó thành lập quốc gia ở dương gian sao?
Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều có vô số nghi ngờ.
Nhưng mà, cảnh trước khi chết của Bảo Khánh Vương lại rành rành ngay trước mặt.
Chúng tôi hoàn toàn không dám thảo luận, cũng không cách nào tìm được câu trả lời mong muốn.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu, tại sao Quỷ Triều sẽ bị liệt vào cấm kỵ cao nhất của Đạo môn.
Tại sao các ông lớn của Đạo môn, một khi nghe thấy hai chữ “Quỷ Triều” lại không khỏi biến sắc.
Thì ra, tồn tại của nó thật sự là điều cấm.
Căn bản không phải là thứ mà những đạo sĩ nhỏ như chúng tôi có thể đi thăm dò nghiên cứu.
Có lẽ không quá ba mươi năm nữa, Quỷ Triều sẽ hoàn toàn biến mất bên trong dòng sông dài của thời gian.
Công trạng và lỗi lầm cũng không được người đời nhắc tới nữa.
Có lẽ, chúng tôi nên vì vậy mà cảm thấy may mắn.
Ít nhất, chúng tôi biết được sơ lược từ đầu tới cuối câu chuyện nổi dậy và sụp đổ của Quỷ Triều.
*****
Mọi người đã biết được sơ sơ về chuyện của Quỷ Triều.
Biết được sự thành lập của nó là do ba vị tiền bối vô cùng mạnh gián tiếp gây ra.
Nhưng mà, trong lời nói của Bảo Khánh Vương.
Ông ta nói trong trận chiến phong ấn ba mươi năm trước, trừ tiền bối Long Tuyền ra, hai người còn lại đều đã chết.
Điều này hiển hiển là không quá chính xác, tôi và lão Phong đã từng gặp Tần Việt tiền bối.
Cảnh năm đó nửa điếu thuốc của ông ấy suýt trực tiếp bắn chết Dì Mỹ Nhân vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Cuối cùng, nếu không phải pháp bảo âm tà là hai lá cờ quỷ của Quỷ Tam Nguyên xuất hiện, Quỷ Tam Nguyên, Dì Mỹ Nhân và Trương Tử Đào nhất định đã hồn phi phách tán.
Còn nữa, nếu như bây giờ cẩn thận nghĩ lại.
Chắc là trong chiếc ô đen mà tiền bối Long Tuyền cầm trong tay năm đó có một linh hồn mạnh mẽ.
Hơn nữa, tiền bối Long Tuyền nhắc tới hai chữ “Vi Nhi” với chiếc ô đen.
Nếu như mạnh dạn suy đoán, linh hồn bên trong chiếc ô đen đó rất có khả năng chính là người cuối cùng trong ba kiếm khách dương gian năm đó, cô gái được gọi là Tây Môn Vi.
Trừ những điều này ra, tôi còn có rất nhiều rất nhiều những câu hỏi về Quỷ Triều.
Ví dụ như, Quỷ Mẫu đó là tồn tại thế nào?
Bà ta có năng lực gì mà có thể gọi ra được nhiều vong linh và tạo thành một quân đoàn được?
Trong đó, điểm quan trọng nhất chính là, nếu âm phủ có bản lãnh trấn áp Quỷ Triều, lẽ nào lại không biết nhân gian có Hoa Yêu tồn tại?
Cũng không biết các yêu ma ở lục vực muốn phá bỏ phong ấn?
Lúc đại chiến, tại sao không có ai nhắc tới âm phủ?
Lẽ nào âm phủ khoanh tay đứng nhìn?
Cuối cùng, đợi khi đại chiến kết thúc rồi, âm phủ lại nhảy ra chọc một đao?
Rồi nói bạn và âm phủ của tôi đối nghịch, sau đó thì ra quân trấn áp?
Các loại câu hỏi làm tôi cảm thấy rất không hợp lý, thậm chí không sao hiểu được.
Bởi vậy, tôi chau mày, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Lúc này, không chỉ là tôi, vẻ mặt của những người còn lại cũng không khác tôi mấy, tin tức chúng tôi có được đều không khác nhau.
Những điểm mâu thuẫn và những điểm nghi ngờ đều có thể nghĩ tới một cách rất trực quan.
Nhưng mà bây giờ, những điểm nghi ngờ này lại cứ không nói nói ra được, chỉ có thể nhịn ở trong lòng.
Bảo Khánh Vương chính là vết xe đổ, bị một ngọn lửa màu lam trực tiếp đốt chết.
Hồn phi phách tán, không có dấu hiệu báo trước.
Giải thích được điều này cũng chỉ có một, đó chính là “Cấm kỵ”.
Một khi bước chân tới phạm vi của cấm kỵ nào đó, kết quả sẽ chỉ có một.
Chết.
Qua một lúc lâu sau, tôi mới hít sâu hột hơi.
Bảo Khánh Vương đã chết rồi, mặc dù Quỷ Triều dường như đang dụ dỗ tôi, mê hoặc tôi, muốn làm tôi không ngừng tìm tòi nghiên cứu hơn nữa.
Nhưng mà, có một vài chuyện, nên dừng lại đúng lúc.
Tôi bước lên trước hai bước, đi tới phía trước cánh tay gãy kia của Bảo Khánh Vương.
Trước khi Bảo Khánh Vương chết, cánh tay này đã bị chém đứt, vì vậy đoạn tay này vẫn còn được giữ lại.
Nó lẳng lặng nằm trên mặt đất, chẳng qua ở vị trí lòng bàn tay của cánh tay đứt đó lại có hai viên linh thạch.
Linh thạch khảm sâu vào trong máu thịt, chắc chắn Bảo Khánh Vương đã dùng loại cách thức này để điều khiển được hai loại linh lực thuộc tính.
Tôi không có chút hứng thú nào với cánh tay đứt cả.
Nhưng linh thạch thuộc tính này tôi nhất định phải mang đi.
Tôi rút Linh Đao ra, đâm một nhát xuống dưới.
Sau đó, lấy hai viên linh thạch ra ngoài.
Những người khác cũng tỉnh hồn lại, nhìn hành động của tôi.
Vạn Vi gọi rắn Tiểu Kim của mình trở lại.
Vừa rồi là dáng vẻ của rắn khổng lồ, bây giờ nó lại lần nữa biến thành một con rắn nhỏ, trở lại trên tay của Vạn Vi.
Chị đại Ngũ Độc Giáo cầm chiếc túi xách LV quý giá của mình lên, cẩn thận phủi bụi dính trên đó.
Tôi thu linh thạch lại, cất chúng nó cẩn thận.
Đồng thời dùng bùa chú dán vào.
Tránh cho sức mạnh thuộc tính tản ra, bị người khác phát hiện.
Lúc này, Phong ca đột nhiên vươn người một cái, phá vỡ sự yên lặng: “Ai dô, lâu rồi không ra ngoài. Tên rác rưởi, lát nữa dẫn ông đây đi uống rượu đêm nhé?”
Phong ca không chút khách khí nói với Lão Phong.
Lão Phong cũng đã quen rồi, cậu ấy rút một điếu thuốc ra, không phản ứng lại lời của Phong ca.
Mà tôi, tôi đến trước mặt Mộ Dung Ngôn, cười một nụ cười ấm áp với cô ấy: “Tiểu thư, em còn có thể kiên trì bao lâu? Có muốn cùng nhau ăn một bữa, dạo một vòng không?”
Mộ Dung Ngôn nhìn tôi dùng gương mặt nghiêm túc đưa ra lời mời thì suýt chút nữa bật cười ra tiếng: “Được!”