Nhưng Mộ Dung Ngôn lại hơi lắc đầu, cô thu ngọn lửa hoa sen đen lại.
Sau đó nói với hai cô gái: “Tôi không phải là Hắc Liên sứ gì cả, chỉ là bên trong thân thể các cô, tôi cảm thận được chút năng lượng tương tự như thế này.
Hoa Yên Chi và Vạn Vi nghe xong thì nhìn nhau một cái.
Mà giờ khắc này, trong lòng tôi cũng bối rối.
Tình huống gì đây?
Năng lượng tương đồng?
Lẽ nào Hắc Liên Giáo gây chuyện trong khu vực Tương Tây chính là Ngũ Độc Giáo sao?
Đúng rồi, Hắc Liên Giáo sử dụng cổ trùng.
Chẳng phải là Ngũ Độc Giáo cũng sử dụng cổ trùng sao?
Lẽ nào, bề ngoài của Ngũ Độc Giáo là danh môn chính phái, nhưng thực ra sau lưng lại là một tà giáo?
Muốn gây hỗn loạn cho nhân gian?
Nhưng mà, nhưng mà sao Mộ Dung Ngôn lại có được ngọn lửa hoa sen đen này?
Lẽ nào, Mộ Dung Ngôn cũng là người của tổ chức đó?
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, Vạn Vi đã hỏi: “Nếu cô không phải là Hắc Liên sứ, vậy tại sao lại có ngọn lửa hoa sen đen trong tay?”
Nghe tới đây, tôi cũng nhìn về phía Mộ Dung Ngôn, muốn biết được đáp án.
Mộ Dung Ngôn thấy mấy người chúng tôi tò mò thì cười nhẹ một tiếng, nói ra lai lịch của ngọn lửa hoa sen đen này: “Đây là chuyện của hai mươi lăm năm về trước! Năm đó, xung quanh mồ mả của tôi đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh kỳ lạ. Sau khi tôi cảm nhận được thì lập tức đi qua. Sau đó, tôi phát hiện ra một hoa sen lửa màu đen, và một cô gái bị thương.
Tôi cứu cô ấy, cô ấy đã đưa cho tôi dấu ấn hoa sen lửa thế này. Chẳng qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không gặp lại cô ấy nữa. Nhưng mà cô ấy đã nói với tôi, nếu như bao giờ cần giúp đỡ. Chỉ cần cầm ngọn lửa hoa sen đen trong tay, tìm người có năng lượng có cùng nguồn gốc là được…”
Nghe tới đây, tôi chợt thở phào một hơi.
Còn may, Mộ Dung Ngôn không phải là tín đồ của Hắc Liên Giáo gì cả.
Chỉ là vì cứu một người nào đó, có được dấu ấn này mà thôi.
Chẳng qua vấn đề bây giờ chính là, có phải Ngũ Độc Giáo có vấn đề hay không?
Khi đó Tương Tây xuất nhiện những cổ sư tà đạo kia, bọn chúng có phải là cổ sư đi ra từ trong Ngũ Độc Giáo không?
Không phải thì tốt, nếu như phải thì.
Ngũ Độc Giáo chính là một kẻ săn mồi tàn ác khổng lồ ẩn núp bên trong Đạo môn, nếu như một ngày nào đó trở mặt, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, giờ khắc này tôi vô cùng chút ý tới vẻ mặt của Hoa Yên Chi và Vạn Vi.
Hai người bọn họ không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó nhíu mày.
Sau đó, chỉ nghe Hoa Yên Chi nói: “Hai mươi lăm năm trước? Ở trong giáo, người biết về sự tồn tại của ngọn lửa hoa sen đen rất ít. Người có thể trao tặng dấu ấn sen đen lại càng chỉ có một mình sư phụ tôi. Cô Mộ Dung, chẳng lẽ người năm đó cô cứu chính là sư phụ của tôi?”
Vừa nói, Hoa Yên Chi vừa lấy điện thoại ra.
Cô ấy mở một tấm ảnh, đưa qua cho Mộ Dung Ngôn xem.
Tôi ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy bên trong tấm ảnh là một người phụ nữ Miêu Cương.
Nhìn thì rất trẻ tuổi, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng nhìn từ lối ăn mặc thì hẳn là địa vị không thấp.
Mộ Dung Ngôn nhìn một cái rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là bà ấy. Người năm đó đưa ngọn lửa hoa sen đen cho tôi chính là bà ấy!”
Hoa Yên Chi nhất thời kích động: “Đây chính là sư phụ của tôi, không ngờ tới cô Mộ Dung lại là ân nhân cứu mạng của sư phụ, tôi xin cạn trước một ly để kính cô…”
Vừa nói, Hoa Yên Chi vừa bưng ly rượu lên, rồi kính rượu với Mộ Dung Ngôn.
Vạn Vi thấy vậy thì cũng làm theo.
Nhưng lúc này, nhân viên phục vụ đã bước vào để lên món ăn.
Thấy Hoa Yên Chi và Vạn Vi kính rượu với một vị trí trống, còn cảm ơn ân nhân cứu mạng gì đó thì bọn họ lập tức sững sờ.
Thậm chí còn có hơi coi hai người họ thành bệnh thần kinh…
Nhất thời, cuộc trò chuyện bên trong phòng hơi ngừng lại một lát.
Nhưng lúc này, tâm trạng tôi lại lên xuống không ngừng.
Bây giờ có thể xác định, giáo chủ Ngũ Độc Giáo, có ngọn lửa hoa sen đen.
Như vậy, chuyện cổ sư tà đạo ở Tương Tây, có phải đã có thể ghim lên người Ngũ Độc Giáo hay không?
Ngũ Độc Giáo, rốt cuộc là chính hay là tà.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi, Mộ Dung Ngôn cười bưng ly rượu lên, kính lại một ly.
Ba người nói chuyện rất vui vẻ, dáng vẻ vô cùng hợp ý nhau.
Nhưng sắc mặt tôi và lão Phong lại trầm xuống.
Kế hoạch “thanh lọc nhân gian” của Hắc Liên Giáo thật sự quá biến thái.
Muốn giết hết tất cả những tín đồ giáo phái khác của nhân gian.
Tổ chức như này có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Bây giờ, điều làm chúng tôi lo lắng chính là, tổ chức này chính là Ngũ Độc Giáo, hoặc là đang ẩn nấp bên trong Ngũ Độc Giáo.
Nghĩ tới đây, lão Phong đột nhiên nói với Hoa Yên Chi và Vạn Vi: “Hai vị, xin thứ cho tôi mạo phạm. Không biết hai vị có suy nghĩ gì về tà giáo Hắc Liên đã xuất hiện vài ngày trước?”
Lời này vừa ra, nơi đây lập tức trở nên an tĩnh lại.
Yên tĩnh như chết, Vạn Vi và Hoa Yên Chi cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão Phong.
Lão Phong cũng không né tránh, đối mắt trực tiếp với bọn họ.
Qua một lúc sau, Hoa Yên Chi mới mở miệng nói: “Phong Tuyết Hàn đạo hữu, cậu đang nghi ngờ Ngũ Độc Giáo chúng tôi sao?”
“Không, tôi chỉ muốn biết những cổ sư tà đạo đó có quan hệ gì với các cô thôi!”
Lão Phong ăn nói thẳng thắn, cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng tôi.
Còn Mộ Dung Ngôn và Phong ca, bọn họ có hơi không hiểu chúng tôi đang nói gì.
Bọn họ chỉ ngồi ở một bên, yên lặng nhìn chúng tôi.
Không tới mười giây, Hoa Yên Chi đã mở miệng nói: “Tôi không biết những cổ sư tà đạo đó xuất hiện như thế nào, nhưng chắc chắn không có bất kỳ quan hệ gì với Ngũ Độc Giáo chúng tôi.”