Có yêu tu luyện trăm năm ngàn năm, có lẽ cũng không tới được trình độ một người tu luyện hai năm hai mươi năm có thể đạt tới.
Nằm ở trên giường, tôi cầm điện thoai lên theo thói quen.
Phát hiện trong wechat có hai tin nhắn chưa đọc, tôi mở ra nhìn một cái.
Tin đầu tiên là của Dương Tuyết, cô ấy hỏi tôi tới đâu rồi.
Nói cô ấy đã gặp Từ Lâm Tĩnh rồi, đồng thời cũng đã tụ hợp với đệ tử phái Mao Sơn, đang trên đường tới núi Bạch Cốt.
Tôi trả lời lại là đang ở trong nội thành, sáng mai sẽ xuất phát.
Tin nhắn phía sau là do Tiểu Mạn gửi tới, cô ấy nói cô ấy đã tới khách sạn rồi.
Hỏi tôi đã ngủ chưa, còn có một sticker đáng yêu.
Tôi trả lời lại một câu: Còn chưa ngủ, cậu ngủ sớm đi nhé.
Nhưng ai biết được Tiểu Mạn lại trả lời lại một câu: Nhớ cậu, không ngủ được.
Nhìn thấy tin nhắn này, tôi lập tức hóa đá.
Thế, thế này bảo tôi trả lời lại thế nào.
Tôi sững sờ một lúc lâu, mới trả lời: Đừng nhớ nữa, ngủ sớm đi!
Nhưng Tiểu Mạn lại lần nữa được đằng chân lân đằng đầu: “Được thôi, cậu đồng ý làm bạn trai của tớ, nếu không tớ sẽ thức suốt đêm.
Tôi: …
Cậu là bà trùm của giới kinh doanh, vậy mà lại đi uy hiếp một đạo sĩ thối như tôi.
Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, Tiểu Mạn thật sự thích tôi.
Loại tình cảm này không phải là bất ngờ.
Hơn nữa, đã không phải lần một lần hai biểu hiện ra ngoài.
Tôi nghĩ, tôi cũng nên cho cô ấy một câu trả lời thẳng thắn rồi.
Vì vậy, tôi tiếp tục trả lời: Tiểu Mạn, tớ đã có bạn gái rồi. Vì vậy, xin lỗi cậu.
Tin nhắn này gửi đi rất lâu, Tiểu Mạn mới trả lời lại tôi: Cô ấy có yêu cậu không? Tớ đã từng gặp chưa?
Nhìn thấy hai câu hỏi này, dường như tôi cảm nhận được sự đau khổ của cô ấy.
Nhưng có một vài chuyện, không thể nào vẹn cả đôi đường được.
Chọn một thứ thì sẽ phải bỏ đi một thứ.
“Yêu. Có lẽ cậu chưa từng gặp.”
Rồi qua một lúc lâu nữa, Tiểu Mạn mới trả lời lại một tin nhắn cuối cùng: “Được! Chúc các cậu hạnh phúc. Nhưng mà đợi cậu xử lý chuyện lần này xong, có thể đồng ý về rồi sẽ “Hẹn hò” với tớ một lần được không? Coi như là thỏa mãn chấp niệm của tới với cậu! Cũng dễ cho chính tớ một lời giải thích.”
Nhìn tới đây, tôi hít sâu một hơi.
Cái “Hẹn hò” này, được đánh dấu ngoặc kép.
Cũng có nghĩa là, hẹn hò trong miệng cô ấy không phải là hẹn hò của người yêu chân chính.
Có lẽ là nói chuyện với Tiểu Mạn như bình thường, cho cô ấy một lời giải thích cuối cùng.
Tôi do dự một lát, trả lời lại một chữ: “Được!”
Đợi khi gửi tin nhắn này xong, tôi không cầm điện thoại nữa.
Mà Tiểu Mạn cũng không gửi tin nhắn sang cho tôi nữa.
Tôi yên lặng nhìn trần nhà, Tiểu Mạn ở đầu bên kia nên tôi không biết.
Nhưng tôi nghĩ, đây hẳn đã là kết cục tốt đẹp nhất giữa tôi và cô ấy.
Một đêm yên lặng, tôi cũng chỉ ngủ một giấc nông một lát.
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi lại xuất phát, trực tiếp đi tới trạm xe đường dài.
Mỗi ngày vào buổi sáng mới có một chuyến xe tới trấn nhỏ gần núi Bạch Cốt.
Còn là bảy giờ xe chạy, vì vậy tôi và lão Phong đã tới đây từ rất sớm.
Mãi đến sau khi lên xe, bấy giờ chúng tôi mới an tâm hơn.
Đồng thời, lão Phong nói với tôi.
Từ Lâm Tĩnh nói với cậu ấy buổi sáng bọn họ đã vào núi rồi, có lẽ buổi chiều là có thể tới được vùng lân cận của núi Bạch Cốt.
Tôi gật đầu, những suy đoán về lão Phong và Từ Lâm Tĩnh lại chắc chắn hơn một chút.
Cứ cảm thấy hai người này có chút mờ ám.
Chẳng qua, tôi vẫn luôn không bắt được chứng cứ.
Trên xe lắc lưa, trừ đoạn đường trong nội thành lúc đầu ra, những chỗ còn lại đều là đường núi.
May mà dạo này không có mưa, nếu không đường xá trơn trượt, vậy sẽ càng khó đi hơn.
Đợi khi chúng tôi tới một nơi gọi là “Trấn Bạch Pha”, đã là một giờ rưỡi chiều.
Trấn nhỏ này, thật sự rất nhỏ.
Dọc cả đường đi đều là những người già và trẻ nhỏ lẻ loi.
Thanh niên thì căn bản chẳng có mấy người, sợ là không bao lâu nữa, nơi đây cũng sẽ phải di dời.
Chúng tôi ở trong trấn ăn chút đồ ăn, sau đó vội vàng tiếp tục lên đường.
Theo tuyến đường chỉ dẫn do Đạo môn thông báo, sau khi tới trấn này, chúng tôi chỉ cần đi về hướng Tây Bắc là được.
Ven đường có các ngọn núi cao được coi là vật tham chiếu và chỉ dẫn tuyến đường, nên cũng không đến nỗi lạc đường.
Vì vậy tôi và lão Phong đã mang theo chút lương khô, sau đó chạy thẳng vào trong núi.
Đợi khi tôi và lão Phong thông qua các loại vật tham chiếu, chạy tới vùng phụ cận núi Bạch Cốt, trời đã tối đen từ lâu.
Thời gian cũng đã tới mười giờ tối, về cơ bản thì chúng tôi đã đi khoảng tám tiếng trong núi rồi.
Hơn nữa tốc độ của chúng tôi còn rất nhanh, dùng phương pháp dùng đạo hạnh trèo đèo lội suối, Hồ Mỹ dẫn đường.
Nếu như là người bình thường, hai ngày chưa chắc đã có thể đi tới vị trí hiện tại của chúng tôi.
Lúc này, chúng tôi đang đứng trên một ngọn đồi.
Cây cối xung quanh um tùm, nhưng dưới ánh trăng, phía trước xuất hiện một ngọn núi cao.
Trên ngọn núi đó đá vôi chiếm đa số, rất ít cây cối, vì vậy dưới ánh trăng, nó hiện lên ánh sáng màu trắng.
Trông giống như được xây dựng từ xương khô, vì vậy mới được gọi là núi Bạch Cốt.
Trong núi Bạch Cốt này có một cái hang to, đó hẳn chính là hang Bạch Cốt.
Cách núi Bạch Cốt không xa, có một vùng đất bằng phẳng đã được dọn dẹp qua.
Nơi đó có mấy cây đuốc đang đốt và mấy túp lều vải.
Chắc là vị trí hạ trại của Đạo môn.
Nhưng nhìn từ phía xa, bóng người trong đại doanh có hơi sai sai, giống như còn có cả âm thanh reo hò chém giết.
Không đợi tôi và lão Phong nhìn rõ, Hồ Mỹ bên cạnh đột nhiên biến thành hình người, nói với tôi và lão Phong: “Hình như bên đó đang đánh nhau rồi?”