Thậm chí vòng ngọc còn mạnh hơn cả Bảo Kính Tử Kim, nói xem việc này có tức không chứ?
“Vậy, vậy tớ nhận chiếc vòng này, đợi chuyện này xong xuôi, tới sẽ trả vòng ngọc lại cho cậu.”
Tôi lúng túng mở miệng, cũng không khách khí nữa.
Lần này đi tới hang Bạch Cốt, sống chết không ai biết được.
Ngay cả chưởng môn phái Thanh Thành cũng đã bị thương nặng, Hổ trưởng lão hi sinh.
Tôi không cho rằng mình mạnh hơn những cường giả này, có chiếc vòng ngọc này phòng thân, cũng tính là có thêm một tầng đảm bảo.
Lời tôi vừa dứt, lão Phong lại truy hỏi: “Tiểu Mạn, cô nói cô có hai món pháp bảo, vậy trừ chiếc vòng Cửu Phượng này ra, cô còn gì nữa vậy?”
Bây giờ không chỉ lão Phong, mà ngay cả tôi cũng rất tò mò.
Tôi cũng muốn xem xem, trên người cô gái nhỏ không biết đạo thuật này có bao nhiêu bảo bối.
Tiểu Mạn “à” một tiếng, sau đó móc chiếc vòng ngọc trên cổ ra nói: “Xem đi! Chính là cái này.”
Tôi và lão Phong sững sờ, thứ này tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi.
Năm đó ở trấn Mã Vương, Tiểu Mạn và mấy thành viên trong câu lạc bộ thám hiểm chuyện thần quái rảnh rỗi đi thám hiểm thì gặp phải quỷ thật.
Chính là thứ này đã cứu bọn họ, mặt ngoài thứ này nhìn giống như một chiếc vòng cổ, nhưng thật ra nó là một viên âm đan.
Là đan mà một vài Lão Quỷ tu luyện nhiều năm mới có thể kết ra được trong cơ thể.
Đáng lẽ con người đeo thứ này lên thì sẽ nhiễm phải âm khí, sẽ tổn thọ.
Nhưng bởi vì Tiểu Mạn có Tần tiền bối yêu thương mình. Tiền bối đã dùng phần lớn đạo hạnh để khắc trận văn lên trên âm đan này.
Làm âm khí của nó không thể nào tràn ra ngoài, gây hại cho những người sống xung quanh.
Nhưng mà, khí tức đặc biệt do âm đan tản ra lại có thể mê hoặc được âm hồn dã quỷ.
Năm đó chính khí tức của âm đan này tản ra đã dẫn tới tác dụng mê hoặc, làm Tiểu Mạn nấp trong hang đá tránh được một kiếp, đợi được tôi đuổi tới cứu giúp…
Thứ này chúng tôi không cần nhìn cũng xác định được nó là một món bảo bổi.
Nhưng so với chiếc vòng Cửu Phượng và vòng ngọc thì nó bình thường hơn rất nhiều.
“Cái này các cậu đều từng thấy rồi, tớ vẫn luôn giấu nó trên người. Có hai món đồ này ở đây, nhất định mấy thứ bẩn thỉu kia sẽ không thể tới gần tớ được. Hơn nữa, bình thường khi ra ngoài tớ đều dẫn theo vệ sĩ, tớ rất an toàn. Các cậu cứ an tâm cầm vòng ngọc đi đi…”
Tiểu Mạn nói không nhanh không chậm.
Với tấm lòng thành của Tiểu Mạn, tôi và lão Phong đều rất cảm động.
Loại bảo vật như vòng ngọc này, giá trị của nó rất khó có thể đoán được.
Cho dù là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Hơn nữa còn là đồ người lớn trong nhà tặng cho Tiểu Mạn.
Sức nặng và ý nghĩa của nó hoàn toàn không thể so sánh.
Có thể trực tiếp đưa cho tôi và lão Phong, phần tình cảm này là vô cùng nặng.
Nhưng mà, tôi cũng không từ chối nữa.
Nhưng nếu nói ra mấy lời cảm ơn gì đó, tôi và lão Phong cũng không nói ra được.
Chúng tôi chỉ có thể rót đầy hai ly, cùng uống với Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn rất vui vẻ, nói rất nhiều chuyện vui vẻ với chúng tôi.
Về phần tình cảm lúng túng của hai chúng tôi, một chữ cũng không nhắc tới.
Có lẽ như vậy đều sẽ tốt cho cả tôi và cô ấy!
Bữa lẩu này chúng tôi ăn tới hơn ba tiếng, sau đó mới rời đi.
Bước ra khỏi quán ăn, tài xế đã lái xe tới rồi.
Bảy tám vệ sĩ vây ở xung quanh.
Một nữ trợ lý lập tức khoác một chiếc áo khoác lên người Tiểu Mạn.
Đồng thời, cô ấy cũng không khỏi quan sát tôi và lão Phong mấy lần.
Bởi vì trong mắt cô ấy, từ trước tới giờ, buổi tối Tiểu Mạn sẽ không ra ngoài ăn cơm với người khác, chứ đừng nói là ăn tới muộn như thế này.
Cô ấy vô cùng tò mò về tôi và lão Phong.
Hơn nữa, cô ấy còn phát hiện, sếp Triệu Tiểu Mạn nhà mình còn có chút không nỡ.
Mấy lần muốn mở miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nhưng lúc này, tôi lại vẫy tay với cô ấy nói: “Lên xe đi, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mặc dù Tiểu Mạn không nỡ, như cũng biết sáng mai chúng tôi sẽ lên đường rời khỏi đây.
Tới một nơi cần trảm yêu trừ ma mà chúng tôi không nói cho cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy cũng cắn môi, gật đầu.
Cô ấy nói với chúng tôi: “Các cậu, nhất định phải chú ý an toàn.”
Nói xong, lúc này cô ấy mới nghiêng đầu, bước lên trên xe con…
*****
Tiễn Tiểu Mạn đi, tôi nhìn chiếc vòng ngọc trong tay.
Không biết làm thế nào, hơi thở dài một cái.
Lão Phong bên cạnh thấy tôi thở dài thì không khỏi truy hỏi một câu: “Sao thế, không nỡ à?”
Tôi lộ ra một nụ cười gượng : “Không, chỉ là không ngờ tới, cô bé khi còn khỏ cứ thích dính lấy tôi bây giờ đã là một sếp lớn quyền lực trong giới kinh doanh rồi.”
Lão Phong tiếp tục cười nói: “Vậy cậu có từng nghĩ ở tuổi này cậu sẽ trở thành một người trừ tà không?”
Tôi lộ ra chút không được tự nhiên.
Thật ra, tôi cũng chưa từng nghĩ tới.
Trước năm hai mươi tuổi, tôi chưa từng nghĩ tới.
“Được rồi, chúng ta cũng tìm một nơi để ngủ đi! Sáng mai lên đường.”
Lão Phong không nói tiếp nữa, trực tiếp bước về phía một bên khác của con đường.
Không tới một lúc, chúng tôi đã tìm được một quán trọ.
Một buổi tối cũng chỉ có tám mươi tệ, giường hai người.
Màn trời chiếu đất đã quen, hai người chúng tôi cũng không có yêu cầu gì với vấn đề này cả.
Chúng tôi tắm rửa rồi đi ngủ, còn Hồ Mỹ thì đã tiến vào trạng thái nửa tu luyện nửa ngủ từ lâu.
Có lúc, làm yêu cũng rất tốt.
Trên cơ bản thì việc tu luyện đều dựa vào ngủ.
Nhưng mà có rất nhiều người không biết, nếu như yêu quái tu luyện dựa vào ngủ, vậy tại sao còn muốn biến thành người?
Bởi vì người là đứng đầu của vạn vật, tu luyện bằng thân thể con người, làm chơi ăn thật.