Vừa nói, Tiểu Mạn vừa có ý muốn đưa cho hai người chúng tôi.
Trong lòng tôi và lão Phong đều cảm thấy ngạc nhiên, đây là một món pháp bảo cực mạnh.
Tiểu Mạn cứ, cứ vậy đưa cho chúng tôi?
Nhưng vừa nghĩ tới đây là thứ mẹ người ta đưa cho người ta để phòng thân, tôi và lão Phong cũng không tiện nhận.
“Tiểu Mạn, thứ này chúng tớ không thể nhận được. Dù sao đây cũng là pháp bảo dùng để bảo vệ cậu. Cậu vẫn nên giữ lại đi.”
Vừa nói, tôi vừa đưa chiếc vòng trở lại.
Nhưng Tiểu Mạn lại cười nói: “Không cần, thật ra trừ cái này ra trên người tớ còn có hai món pháp bảo Đạo môn như trong miệng các cậu nói…”
******
Chiếc vòng ngọc này vừa nhìn đã làm cho tôi và lão Phong cảm thấy không thể coi thường.
Sự mạnh mẽ của năng lượng ẩn chứa trong nó, cho dù là chúng tôi cũng không dám tùy tiện chạm vào.
Nhưng ai biết được, Tiểu Mạn nói ngoài chiếc vòng ngọc này ra, cô ấy còn có hai món pháp bảo Đạo môn nữa.
Việc này làm hai người tôi và lão Phong đều cảm thấy kinh ngạc.
“Cậu, còn có hai món?” Lão Phong không nhịn được hỏi.
Tôi cũng trợn tròn hai mắt nhìn thẳng vào Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn hơi gật đầu, cô ấy bỏ đũa xuống, sau đó vén ống tay áo của bàn tay còn lại lên.
Sau đó cũng để lộ ra một chiếc vòng vô cùng đẹp.
“Cho các cậu xem thử này!”
Vừa nói, cô ấy cũng vừa tháo chiếc vòng đó ra.
Vẻ mặt tôi nghiêm túc, cẩn thận nhận lấy chiếc vòng đó.
Chỉ thấy chiếc vòng này cũng vô cùng ấm nhuận, mặt trên có khắc chín con phượng hoàng bay.
Những con phượng hoàng này đều dùng một vài ký hiệu đặc biệt liên kết với nhau, kết hợp thành phượng hoàng bay.
Nhưng nếu như kiểm tra cẩn thận, có thể phát hiện những ký hiệu đặc biệt này thật ra là những cổ văn phù chú.
Trong những cổ văn này, có rất nhiều chữ đều đã thất truyền, cũng có một vài chữ tôi nhận biết được.
Ví dụ như mấy chữ “Trấn”, “Phá”, “Cương”.
Bởi vì những thứ này đều thường dùng trong bùa chú, cho dù là chữ bùa chú cổ, tôi cũng nhận ra.
Nhưng trừ những chữ thường dùng ra, những chữ bùa chú cổ còn lại trên phượng hoàng bay, một chữ tôi cũng không biết.
Lớn lớn nhỏ nhỏ, chắc còn có khoảng hơn mười chữ.
Vì vậy nhìn qua, nó có dáng vẻ vô cùng cổ xưa.
Đây chắc hẳn là một món đồ cổ.
Hơn nữa không phải là một món đồ cổ bình thường, mà là món đồ cổ đã từng được các cao nhân trong Đạo môn dùng bùa chú cổ xưa gia tăng sức mạnh.
Không chỉ được tăng sức mạnh, dáng vẻ của nó còn được chế tạo thành tinh xảo như thế này.
Chín con phượng hoàng bay lên trời, chiếc vòng này nhất định cũng không phải là vật bình thường.
Lúc này, Tiểu Mạn cũng mở miệng giới thiệu: “Chiếc vòng này rất đẹp! Mẹ tớ nói cái này là do một dì có đạo hạnh rất cao để lại. Xuất phát từ nhiều loại nguyên nhân, nó đã được chuyển tặng tới tay tớ. Bởi vì có chín con phượng hoàng bay, nó cũng được gọi là vòng Cửu Phượng.”
Nghe Tiểu Mạn giới thiệu, tôi và lão Phong lại tiếp tục đánh giá.
Gia thế của Tiểu Mạn thật không đơn giản.
Trừ ở giới kinh doanh, dường như trong Đạo môn còn có chút lực lượng…
Tiếp đó, tôi vận chuyển đạo hạnh, định lợi dụng đạo khí thúc đẩy một chút.
Xem thử có phải là chiếc vòng Cửu Phượng này cũng có chỗ không tầm thường hay không.
Kết quả đạo khí này vừa mới tràn vào, giây tiếp theo điều kỳ lạ đã xảy ra.
Chín con phượng hoàng bay làm từ cổ văn trên chiếc vòng lập tức giống như đã sống lại, vậy mà bọn nó lại bắt đầu di chuyển trên chiếc vòng này.
Không, là những cổ văn phù chú đang tự mình xếp hàng và di chuyển.
Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm, thế này, thế này cũng quá thần kỳ rồi nhỉ?
Lão Phong thì trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Đây là một món pháp khí trận pháp?”
Pháp khí trận pháp cũng chính là pháp khí đặc biệt lợi dụng kỳ môn độn giáp để chế tạo ra.
Loại pháp khí này thường sẽ mang theo “hiệu quả đặc biệt”, không chỉ đẹp, mà còn rất lợi hại.
Nhưng mà trong Đạo môn đương thời, người có thể chế tạo ra loại pháp khí này sợ là đã không còn nhiều nữa.
Cho dù tạo ra được, sức mạnh nhất định cũng sẽ khá nhỏ.
Giống như chiếc vòng trước mắt này, không chỉ tinh xảo, hơn nữa còn ẩn chứa trận pháp, không thể khinh thường.
Không đợi hai người chúng tôi lấy lại tinh thần, trong phù văn đó lập tức bộc phát ra một luồng cương khí chí dương.
Dường như còn loáng thoáng có hư ảnh của chín con phượng hoàng, tiếng phượng hoàng hót vang.
Nhất thời, hai mắt của hai người chúng tôi cũng phát ra ánh sáng.
Đây tuyệt đối là một món pháp bảo cực phẩm!
Mới rót chút đạo khí thế này thôi mà đã có năng lượng như vậy.
Nếu như truyền toàn lực vào thì sẽ mạnh bao nhiêu chứ?
Thử tới đây, tôi cũng thu hồi đạo khí lại.
Khi hoàn toàn kích phát chiếc vòng Cửu Phượng này, có trời mới biết cương khí nó bộc phát ra sẽ mạnh bao nhiêu.
Đạo khí được thu hồi lại, vòng Cửu Phượng cũng yên lặng trở lại.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng trong lòng tôi và lão Phong đã có một nhận thức.
Nhất định đây cũng là một món pháp bảo cực quý của Đạo môn.
Có loại vòng này trên người, đừng nói là âm hồn dã quỷ, cho dù là quỷ áo trắng bình thường nhất cũng không dám tùy tiện tới gần Tiểu Mạn.
Nếu như bị loại pháp khí này đánh trúng, chỉ là một cái đánh bình thường, còn chưa cần kích phát, cũng rất có khả năng sẽ bị nó làm bị thương.
“Tiểu Mạn, đây cũng là một món bảo bối vô cùng lợi hại, cậu cất cẩn thận đi.”
Tiểu Mạn cười hì hì nhận lại.
“Bây giờ có thể nhận chiếc vòng ngọc tôi đưa cậu rồi chứ!”
Vẻ mặt tôi lúng túng, tôi và lão Phong hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, món pháp bảo mạnh nhất cũng chính là Bảo Kính Tử Kim trong tay lão Phong là có thể sử dụng.
Nhưng ai biết trong tay Tiểu Mạn người ta đã có tới hai món có thể ngang hàng với nó.