“Hạn Bạt?”
Rất nhiều người đều không khỏi kinh ngạc hô ra tiếng.
Hạn Bạt, đây không phải là đang đùa chứ.
Cái từ Hạn Bạt này được lưu truyền rất rộng rãi trong dân gian.
Trong đó có một lời đồn rằng Hạn Bạt vừa xuất hiện, đất khô cằn ngàn dặm.
Mặc dù lời này có chút nói quá, nhưng cũng có thể biến tướng chứng minh được trình độ đáng sợ của thứ này.
Mà Hạn Bạt cũng chính là Thi Bạt thuộc tính hỏa.
Tự có ngọn lửa đốt người, há mồm ra là có thể phun nuốt lửa.
Nếu như con Thi Bạt này thật sự muốn đột phát giới hạn, trở thành Hạn Bạt.
Vậy ở chỗ này của chúng tôi, trừ Phi Hoàn chân nhân, Tuyệt Tình sư thái ra, còn có ai có thể ngăn cản được?
Nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Không được, tuyệt đối không thể để nó đột phá được giới hạn của bản thân, tiến hóa một lần nữa.
Nghĩ tới đây, tôi lại lần nữa vận chuyển đạo khí.
Lần này, dùng toàn lực đánh ra.
Tôi nắm chặt kiếm Thái Nguyên, đạo khí bảy màu quanh thân bộc phát ra tới mức cực hạn.
Tất cả sức mạnh được tụ tập lại với nhau.
Tôi muốn thi triển một kích mạnh nhất, đánh bại thứ này.
Cho dù không thể giết chết nó, cũng không thể để nó biến thành Hạn Bạt.
Chỉ trong chớp mắt, đạo khí toàn thân tôi điên cuồng tuôn ra.
Gân xanh toàn thân nổi lên, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống.
Kiếm Thái Nguyên trong tay không ngừng tụ tập kiếm khí.
Chỉ trong chớp mắt, một ánh kiếm khổng lồ được ngựng tụ ra.
Chân tôi chuyển động, tấn công về phía con Thi Bạt kia.
“Đi chết đi!”
Tôi hét to một tiếng, đánh kiếm khí xuống.
Một tiếng “Rầm” cực lớn vang lên, kiếm khí bảy màu tuôn trào.
Nó trực tiếp bổ lên đỉnh đầu con Thi Bạt đó, Thi Bạt cũng gào lên một tiếng hét chói tai.
Nó ngửa mặt lên trời, ngọn lửa hừng hực tung tóe.
Mặt đất giống như cũng đã bị nướng đỏ.
Sau một tiếng vang cực lớn, đạo khí lan tràn khắp nơi.
Hóa thành từng luồng gió mạnh, không ngừng tràn ra.
Rất nhiều người xung quanh đều không chịu được loại áp lực này, liên tục lùi về phía sau.
Người ở gần lại càng bị đạo khí trực tiếp đánh bay...
Mà tôi đang thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào con Thi Bạt đó.
Một kiếm này, tôi đã tụ tập tất cả sức mạnh của bản thân.
Giờ này khắc này, tôi giống như đã bị hút cạn vậy.
Đã không còn chút sức lực nào, trên cơ bản thì đã sắp không đứng vững được nữa.
Tất cả sức mạnh tụ vào một kiếm, chỉ để ngăn cản nó trở thành Hạn Bạt.
Sức mạnh này, tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, một kiếm này có thể làm cường giả Đạo Tôn bị thương nặng, thậm chí là bị giết chết.
Con Thi Bạt đó, có thể bị thương nặng hay không?
Có thể ngăn cản được nó tiến hóa không?
Tất cả mọi người xung quanh cũng đều chú ý tới bên này.
Đều muốn xem thử kết quả cuối cùng của kiếm này.
Nhưng mà ngay khi đạo khí tán loạn tản ra.
Tôi lại phát hiện, con Thi Bạt đó vẫn sừng sững không ngã.
Ngọn lửa toàn thân nó không tắt, khi há miệng đã có ngọn lửa hiện ra.
Nó nhẹ nhàng nhảy về trước, mặt đất nứt ra, bùn gỗ xung quanh dường như bị lửa nóng hòa tan.
Cây nấm xung quanh đồng loạt phát ra tiếng “xèo xèo” do bị đốt nóng.
Nó, không sao cả.
Hơn nữa, không chỉ chịu được một kích toàn lực này của tôi, mà còn tiến hóa thành Hạn Bạt cực kỳ đáng sợ dưới một kích này của tôi.
*****
Nhìn Thi Bạt toàn thân cực nóng, đóng mở miệng cũng có hơi lửa phun ra!
Giờ khắc này, mọi người đều biết.
Một kích mạnh như vậy của tôi đã thất bại rồi.
Thi Bạt Thục Vương trước mắt này đã tiến hóa, trở thành Hạn Bạt.
Dân gian đồn đãi, Hạn Bạt vừa xuất hiện, đất cằn ngàn dặm.
Nhìn cảnh tượng trước mặt này, đúng là có mấy phần chính xác.
Một khi để cho thứ này trốn ra bên ngoài, vậy há chẳng phải những cây cối củi khô kia đụng cái là sẽ bốc cháy sao?
Hơn nữa, thứ này đã không còn giới hạn ở việc hút tinh hoa nhật nguyện, máu người máu thú nữa.
Thứ yêu quái này đã có thể tìm được linh khí địa mạch.
Nếu như một dòng địa mạch không còn linh khí để hút nữa.
Vậy thảm thực vật trên dòng địa mạch đó sẽ bỗng dưng chết khô.
Mọi thứ xung quanh đó đều sẽ trở nên không còn sức sống.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của “Bạt”, trong đó “Hạn Bạt” này là một loại đáng sợ nhất.
Toàn bộ đồng đạo xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Còn có người vô thức lùi về phía sau.
“Hạn, Hạn Bạt...”
“Hạn Bạt xuất hiện rồi...”
“Bây, bây giờ làm thế nào đây?”
“Vậy mà Mắt Quỷ lại nắm giữ loại yêu quái này.”
“...”
Mọi người đều bất giác phát ra tiếng cảm khái.
Mà nhìn qua những yêu đạo Mắt Quỷ bên kia, tên nào cũng đang vô cùng hưng phấn.
“Ha ha ha! Hạn Bạt xuất hiện, xem xem những danh môn chính phái này còn có ai có thể sống mà đi ra ngoài được.”
“Đúng vậy, Mắt Thánh chúng ta nhất định sẽ thống nhất Đạo môn.”
“Cái gì mà thống nhất Đạo môn, là thống nhất nhân gian mới đúng.”
“Ha ha ha...”
“...”
Sĩ khí bên tăng bên giảm, lực chống trả bên chúng tôi lập tức hạ thấp xuống.
Trận chiến đấu của lão Phong bên kia cũng bắt đầu liên tục bại lui.
Mà tôi, bởi vì đã dùng toàn lực ứng phó nên lúc này đang thở nặng nhọc, toàn thân không còn sức lực.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hạn Bạt, rất không cam lòng nói: “Chết tiệt!”
Nhưng lời của tôi vừa dứt, tên yêu đạo Mắt Quỷ cầm đầu đột nhiên mở miệng nói: “Chúng đệ tử nghe lệnh, giết sạch bọn họ. Giết sạch những tên chính phái giả nhân giả nghĩa này...”
Đệ tử Mắt Quỷ nghe vậy thì đồng loạt hét lên: “Tuân lệnh!”
Nói xong, những đệ tử Mắt Quỷ đó giống như là được tiêm máu gà vậy.
Tên nào cũng hăng hái tiến lên, xông về phía chúng tôi chém giết.
Bên kia, Hạn Bạt cũng bắt đầu hành động.
“Gào...”
Nó gào lên một tiếng rồi trực tiếp xông lên.
Mấy trưởng lão tông môn đi lên ngăn cản, nhưng bọn họ nào là đối thủ của Hạn Bạt chứ?