Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2300

Chương 2300 Chương 2300

Sức mạnh của Hạn Bạt đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.

Lực phòng ngự lại càng mạnh mẽ không gì bì nổi.

Những trưởng lão này cũng chỉ có cảnh giới Đạo Tông, căn bản không làm Hạn Bạt bị thương được.

Hạn Bạt gào lên một tiếng, hơi lửa ngút trời.

Luồng khí nóng bóng lập tức lan tràn ra khắp mọi nơi.

Điều càng đáng sợ hơn chính là, dường như không khí cũng bị đốt cháy lên.

Cho dù mấy vị trưởng lão có cương khí bảo vệ thân thể, nhưng cũng cảm thấy vô cùng nóng bỏng.

Tóc cũng bị đốt tới quăn lên.

Cuối cùng, con Hạn Bạt đó đột nhiên ra tay.

Tốc độ cực nhanh, nhanh tới khó mà tin được.

Một móng vuốt bổ tới, một trưởng lão tông môn lập tức bị vồ trúng.

Đầu ông lập tức vỡ ra giống như dưa hấu, “Ầm” một tiếng, trực tiếp bị đánh vỡ, chết ngay tại chỗ.

“Trưởng Lão...”

“Mặc tiền bối.”

Rất nhiều người đều kinh hãi.

Nhưng chuyện vẫn chưa xong, thứ kia lại tiếp tục ra tay, kết quả lại có một vị trưởng lão chính phái trực tiếp bị đâm thủng.

Miệng ông ấy phun ra máu tươi, không cam lòng mà chết đi.

“Ngưu trưởng lão...”

“Ngưu sư bá...”

“Anh Ngưu.”

“...”

Lại có một trận tiếng hét sợ hãi, hai vị trưởng lão này lần lượt là cao thủ của phái Thanh Thành và phái Nga Mi.

Nhưng hiện tại họ đã trực tiếp bị giết chết.

Thậm chí, ngay cả một chiêu của Hạn Bạt cũng không ngăn được.

Thế này thì còn đánh thế nào nữa?

Ai có thể ngăn cản được nó?

Mọi người đều vô cùng sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.

Đồng thời, lúc này tôi đang suy yếu cũng được hai người Long Phi, Long Võ đỡ dậy.

“Anh Đinh, con Thi Bạt này đã hóa thành Hạn Bạt. Chúng ta đã không thể nào chống lại được nó nữa.”

Vừa nói, hai người họ vừa bảo vệ tôi vừa lùi lại phía sau.

Long Dương ở đằng trước đối đầu với những yêu đạo Mắt Quỷ đang xông lên.

Bên này về cơ bản, chúng tôi đã bắt đầu binh bại như núi đổ, hoàn toàn không chống đỡ được nữa.

Lại nhìn Tuyệt Tình sư thái, Phi Hoàn chân nhân, Long Vũ tiền bối, Mã trưởng lão bên kia.

Mặc dù bốn người họ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng không so được với sáu người đối phương cùng nhau tấn công.

Lúc này, bọn họ cũng xuất hiện dấu hiệu bại trận.

Đồng thời, Tuyệt Tình sư thái cũng nhìn về phía chúng tôi bên này, Hạn Bạt đã ra đời.

Cuối cùng, bà ấy cắn răng nói: “Phi Hoàn sư huynh, Long Vũ sư huynh, Mã sư đệ, ba người các cậu ngăn cản một lát, bần đạo đi ngăn cản con Hạn Bạt kia...”

Mấy người Phi Hoàn chân nhân cũng rõ tình huống bên này, nếu như không ngăn được Hạn Bạt, sợ là mấy trăm đệ tử bên này sẽ bị giết sạch.

Đây cũng là biện pháp khi không còn cách nào nữa, vì vậy bọn họ chỉ có thể gật đầu: “Được.”

Lời này vừa dứt, Tuyệt Tình sư thái tay cầm kiếm lớn, trực tiếp đuổi giết qua.

Tốc độ của Tuyệt Tình sư thái cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xông tới phạm vi chiến đấu.

Bà ấy phi thân nhảy lên, kiếm to chém xuống.

“Yêu nghiệt!”

“Rầm!”

Một kiếm này bổ xuống, chém thẳng vào Hạn Bạt.

Con Hạn Bạt đó vừa xoay người đã nhìn thấy bà ấy giơ kiếm tấn công tới.

Nó ngăn cũng chẳng ngăn, chỉ gào lên một tiếng: “Gào...”

Một chốc sau, thanh kiếm bổ lên trên đầu Hạn Bạt.

Kết quả “Keng” một tiếng, không chỉ không thể bổ chết Hạn Bạt, mà còn làm cây kiếm trong tay Tuyệt Tình sư thái chấn động tới đứt gãy.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc tới ngây người.

Tuyệt Tình sư thái có tu vi bậc nào chứ, đó chính là tồn tại cấp thánh chỉ có thể ngước lên mà nhìn.

Thực lực đạt tới cấp bậc Đạo Tôn đỉnh phong, nhưng mà chém một kiếm xuống lại không chém chết được con Hạn Bạt này.

Quả nhiên là cương thi trong truyền tuyết, vua của cương thi.

Tuyệt Tình sư thái nhìn kiếm gãy trong tay, cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên, bà ấy không ngờ tới lực phòng ngự của Hạn Bạt lại đáng kinh ngạc tới vậy.

Nhưng Hạn Bạt đã hoàn toàn tức giận.

Toàn thân nó có ngọn lửa vây quanh, bổ nhào về phía Tuyệt Tình sư thái.

Tuyệt Tình sư thái trực tiếp ném đoạn kiếm gãy đi rồi lấy ra một chiếc gương đồng.

Gương đồng vừa ra, rất nhiều đồng đạo Đạo môn đều không khỏi trợn tròn hai mắt, ồn ào mở miệng nói: “Bảo vật quý giá nhất Nga Mi, Bảo Kính Thanh Đồng?”

“Đúng vậy, một trong chín món pháp bảo của Đạo môn, Bảo Kính Thanh Đồng.”

“...”

Bảo Kính Thanh Đồng chính là pháp bảo cực quý của Nga Mi.

Cũng là bảo vật truyền thừa trong chín môn phái lớn của Đạo môn.

Là pháp bảo siêu cấp thuộc cùng một cấp bậc với Liệt Thi Đao trong tay Lôi Minh chân nhân, kiếm Bạch Diệp trong tay Phi Hồng chân nhân phái Võ Đang.

Bảo Kính Thanh Đồng vô cùng cổ xưa, còn không đẹp bằng Bảo Kính Tử Kim trong tay lão Phong.

Nhưng mà, năng lượng cuồn cuộn lưu chuyển bên trong Bảo Kính đó lại thể hiện được sự không tầm thường của món pháp bảo này.

Tuyệt Tình sư thái giơ Bảo Kính Thanh Đồng lên, chiếu lên con Hạn Bạt kia: “Thanh Đồng trấn yêu.”

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng màu xanh bộc phát.

Một chùm ánh sáng chiếu lên trên người Hạn Bạt, con Hạn Bạt đó lập tức gào thét một tiếng, không ngừng lùi về phía sau.

Nơi bị ánh sáng xanh chiếu vào, ngọn lửa tắt lụi, phát ra âm thanh “xèo xèo xèo”, cũng không ngừng bốc lên khói đen.

Quả nhiên là bảo vật, Hạn Bạt cũng sợ hãi sự trấn áp của món pháp bảo này.

Đại trưởng lão phái Thanh Thành, Mã trưởng lão đang ở chiến trường bên kia cũng đồng thời lấy ra một chiếc la bàn phong thủy, la bàn phong thủy do vàng đen tạo thành, tỏa ra ánh sáng vàng.

Dưới khắc âm dương, trên có ba cây kim.

Thứ này vừa xuất hiện cũng thu hút sự chút ý của rất nhiều đồng đạo ở đây.

“Đó là, đó là pháp bảo cực quý của phái Thanh Thành, Cửu Cung Bàn?”

“Đúng vậy, cũng là một trong chín món pháp bảo.”

“...”

Cửu Cung Bàn của Mã trưởng lão đã được lấy ra, ông ấy cũng lập tức khởi động nó.

Bình Luận (0)
Comment