Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2306

Chương 2306 Chương 2306

Hai người đồng thời ra tay, một người cầm trong tay Bảo Kính Thanh Đồng, một người khác cầm trong tay Cửu Cung Bàn.

Ánh sáng màu xanh chiếu rọi, ánh sáng vàng phóng ra.

“Vèo vèo” đánh thẳng tới đám sương đen.

Nhưng ai biết được, Mắt Quỷ treo lơ lửng trên không trung hơi chuyển động, đồng tử thẳng đứng chợt phóng to.

“Vèo” một tiếng, ánh sáng màu xanh bị đánh tan, ánh sáng vàng cũng theo sau bị tiêu diệt.

Ngay cả Tuyệt Tình sư thái và Phi Hoàn chân nhân cũng bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bay, liên tục lùi về phía sau.

Trong miệng họ cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu không được người bên cạnh đỡ lấy, có thể bọn họ đã ngã trên mặt đất rồi.

Cảnh tượng này làm mọi người xung quanh nhìn thấy đều sững sờ.

Hai chưởng môn quyền thế mạnh nhất của Đạo môn, vậy mà bị Mắt Quỷ liếc mắt một cái đã bị thương rồi?

Thế, thế này thì còn đánh thế nào đây?

Tôi nhìn sương đen cuồn cuộn xông tới, cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Nhưng muốn tránh? Hiển nhiên là không làm được, tôi bị một luồng sức mạnh vô hình áp chế, căn bản không đứng dậy được.

Nhưng mà, tôi cũng không thể ngồi đây chờ chết được, ở đây chờ chết sao?

Vì vậy, tôi vô thức nghĩ tới Mộ Dung Ngôn.

Giờ này khắc này, có lẽ cũng chỉ có cô ấy mới có thể ra tay cứu tôi được.

Tôi cũng không do dự, lập tức muốn kích phát ấn đen trong tay, gọi Mộ Dung Ngôn tới trợ giúp.

Nhưng mà, khi tôi nhìn về phía dấu ấn đen trên tay.

Lại phát hiện hai dấu ấn giống như nốt ruồi đen đó đang tan ra từng chút một dưới sức mạnh kỳ lạ của Mắt Quỷ, giống như là đang bốc hơi đi.

Nó đã sắp biến mất rồi.

“Đây, đây là chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt tôi khó mà tin nổi, tôi dùng tia đạo khí cuối cùng đi thúc giục.

Nhưng lại phát hiện, dấu ấn màu đen đó lại không phản ứng lại cơ thể tôi, hơn nữa còn đang nhanh chóng tan đi.

Chỉ trong chớp mắt, lời khi đó của Mộ Dung Ngôn lại vang lên trong đầu tôi.

Nếu như có một ngày, dấu ấn đen trên tay anh biến mất, vậy anh hãy quên em đi…

Nhất định, đừng để Mắt Quỷ bắt được anh, đừng để người khác biết được ngày sinh tháng đẻ của anh.

Mấy câu này là những lời khi đó Mộ Dung Ngôn đã nói với tôi trước khi rời đi.

Nhưng bây giờ, bây giờ hình như đã ứng nghiệm rồi.

Dấu ấn đen biến mất, Mắt Quỷ xuất hiện, hiển nhiên là tới để bắt tôi.

Tôi mẹ nó cảm thấy khó hiểu, một người tầm thường như tôi, đạo hạnh cũng không phải là cao nhất.

Mắt Quỷ tha cho những ông lớn Đạo môn kia, hết lần này tới lần khác lại ra tay với tôi trong đám người, đây là chuyện gì vậy chứ?

Hơn nữa, tôi cũng đang suy đoán, tại sao dấu ấn màu đen lại biến mất.

Chẳng lẽ, Mộ Dung Ngôn gặp phải nguy hiểm gì rồi sao.

Hay là có chuyện gì khác?

Nhưng mà không đợi tôi nghĩ ra, làn sương đen đã đánh tới.

Chỉ trong chớp mắt, nó bao trùm tôi vào trong đó.

Nhất thời, tôi chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đang bị rút đi một cách nhanh chóng.

Tôi cảm thấy toàn thân đã bị hút khô rồi.

Hơn nữa, thân thể của tôi cũng đột nhiên trở nên lơ lửng, ở trong màn sương đen che phủ, tôi đang bay về phía Mắt Quỷ từng chút một.

Tôi kinh hãi, vùng vẫy mấy cái, lại phát hiện không có tác dụng.

Đây không phải là chuyện đùa, một khi tới gần Mắt Quỷ, tôi còn có thể sống được sao?

Dấu ấn màu đen biến mất, bây giờ tôi chỉ có thể xin tiền bối ra tay thôi.

Mặc dù, tiền bối vẫn còn đang bế quan.

Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không còn biện pháp nào nữa.

Nghĩ tới đây, tôi trực tiếp nói: “Tiền bối, tiền bối…”

Nhưng mà, kiếm Thái Nguyên đã rơi trên mặt đất từ lâu.

Giọng nói của tôi hoàn toàn bị màn sương đen ngăn cách.

Tôi hoàn toàn không có cách nào liên lạc được với tiền bối đang bế quan…

Tất cả những thứ này đều xảy ra cùng một lúc.

Trước sau cũng chỉ tới một hai giây mà thôi.

“Đinh Phàm…”

“Lão Đinh!”

Dương Tuyết và lão Phong hô to một tiếng, bọn họ giơ tay lên lập tức ra tay với Mắt Quỷ ở trên không trung.

Hai đạo kiếm khí bay ra, nhắm thẳng vào Mắt Quỷ.

Nhưng Phi Hoàn chân nhân và Tuyệt Tình sư thái đều không làm Mắt Quỷ bị thương được, lão Phong và Dương Tuyết có thể làm được sao?

Đáp án là không, kết quả Mắt Quỷ đã trừng mắt một cái.

Lão Phong và Dương Tuyết trực tiếp ngã trên mặt đất, giống như đã chịu phải tấn công cực mạnh nào đó, miệng phun ra máu tươi.

Các đồng đạo còn lại thấy vậy, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi.

Đây rốt cuộc là thực lực thế nào vậy?

Nhưng là người của chính phái, sau khi bọn họ kinh ngạc, cũng không biết là vị trưởng lão nào hô lớn một tiếng: “Mắt Quỷ xuất hiện, tiêu diệt nó!”

Lời này vừa dứt, đông đảo đồng đạo cũng phản ứng lại, đồng loạt ra tay với Mắt Quỷ kia.

Các loại pháp khí, bùa chú, kiếm khí vân vân. Toàn bộ đều đánh tới Mắt Quỷ ở trên không trung cao mười mét, nhưng bên ngoài Mắt Quỷ đó có một tầng ánh sáng đen bảo vệ.

Bất kỳ thứ gì cũng không thương tổn tới nó được.

Từ đầu đên cuối nó cũng không phát ra tiếng gì.

Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đang từ từ bay lên.

Giống như, tôi mới là mục tiêu của nó.

Mọi thứ xung quanh cũng chỉ là lâu la, không có cách nào thu hút được sự chú ý và hứng thú của nó.

Tôi nhìn Mắt Quỷ, lạnh lùng nói: “Mày, mày muốn làm cái gì…”

Sức mạnh trong cơ thể tôi vẫn đang không ngừng xói mòn.

Nói chuyện cũng đã trở nên khó khăn.

Nhưng mà, khi tôi bay lên cách mặt đất khoảng bốn năm mét.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được có một chút nóng, một chút ấm áp truyền tới từ trước ngực.

Ngay khi cảm giác này xuất hiện, tôi đột nhiên nhớ ra.

Đúng rồi, trước đó khi tạm biệt Tiểu Mạn.

Cô ấy đã đưa cho tôi một chiếc vòng ngọc.

Vòng ngọc có sức mạnh mạnh mẽ, là thứ mà Tần tiền bối để lại.

Bình Luận (0)
Comment