Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2307

Chương 2307 Chương 2307

Có lẽ chiếc vòng ngọc này có thể giúp được tôi.

Tôi run rẩy nâng tay lên, từ từ móc chiếc vòng ngọc trong ngực ra.

Vòng ngọc vẫn là dáng vẻ đó, nhìn qua không hề nổi bật chút nào.

Nhưng mà, tôi lại cảm nhận được độ ấm không đơn giản đang tản ra từ chiếc vòng ngọc.

Không có chút do dự nào, tôi trực tiếp cắn vào đầu lưỡi.

Rồi ngẩng đầu lên, phun một ngụm máu tươi lên trên chiếc vòng ngọc trước ngực.

“Phụt…”

Tiểu Mạn đã từng nói, một khi có máu tươi nhỏ vào, vòng ngọc có thể phát huy ra sức mạnh của nó.

Đây là sức lực cuối cùng tôi tôi tích tụ lại được, sau khi phun xong ngụm máu này, dường như tôi đã bị hút khô rồi.

Mí mắt cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Nhưng mà sau khi vòng ngọc dính phải máu tươi của tôi.

Nó vốn ấm nhuận lại lập tức hiện ra sự bất phàm của mình…

*****

Vòng ngọc nhiễm phải máu tươi lập tức xảy ra biến hóa.

Luồng năng lượng bên trong vòng ngọc đột nhiên bộc phát ra ngoài.

Ngay sau đó, từng đạo phù văn xuất hiện, bao quanh bên ngoài vòng ngọc.

Cũng vào lúc đó, lấy vòng ngọc làm trung tâm, đột nhiên tản một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

Khí tức mạnh mẽ vô địch đó tràn xuống dưới.

Ánh sáng đen đang bao trùm lấy tôi cũng bị đẩy lui.

Bản thân tôi trực tiếp rơi xuống từ trên độ cao mấy mét, ngã mạnh xuống đất, mà vòng ngọc kia lại lơ lửng trên không trung, không ngừng tản ra luồng năng lượng mạnh mẽ.

Vào lúc này Mắt Quỷ cũng co chặt đồng tử lại, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc.

Tất cả mọi người ở đây cũng đều kinh ngạc nhìn vào chiếc vòng ngọc đó.

Thứ này, là thứ duy nhất bây giờ có thể đối kháng được với Mắt Quỷ.

“Lão Đinh…”

“Đinh Phàm, anh sao rồi…”

Lão Phong và Dương Tuyết còn có cả Hồ Mỹ vội vàng chạy qua, vây quanh ở xung quanh tôi.

Không có luồng sương đen bao trùm, cái loại cảm giác hư thoát đó cuối cùng cũng biến mất đi một ít.

Sự mệt mỏi cũng không nhiều như trước nữa.

“Tôi, tôi vẫn ổn…”

Vừa nói, tôi vừa nhìn chiếc vòng ngọc trên đỉnh đầu.

Phù văn trên vòng ngọc di chuyển, một chốc sau, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện.

Hư ảnh đó không quá rõ ràng, nhưng rõ ràng là một người đàn ông.

Hình bóng đó, giống như, giống như là một người, một tiền bối cao nhân mạnh mẽ vô song.

Sự xuất hiện của hình bóng đó làm vẻ mặt của Phi Hoàn chân nhân và Tuyệt Tình sư thái đã bị thương đều chợt biến đổi.

Tuyệt Tình sư thái còn đứng bật dậy nói: “Là, là anh à?”

Trong hai mắt cũng hiện lên một chút khát khao.

Phi Hoàn chân nhân cũng hít vào một hơi khí lạnh: “Anh Tần …”

Lời này vừa dứt, mọi người cũng nhìn thấy được hư ảnh kia ngưng tụ lại.

Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở giữa không trung.

Với phần lớn người ở đây mà nói, khuôn mặt của người đàn ông này rất xa lạ.

Nhưng mà đối với mấy người tôi, lão Phong, Phi Hoàn chân nhân, Tuyệt Tình sư thái, khuôn mặt này lại rất quen thuộc.

“Đây là, đây là Tần tiền bối …”

Tôi là người đầu tiên mở miệng nói một cách kinh ngạc.

Đúng vậy, người xuất hiện chính là Tần tiền bối.

Là tồn tại siêu cấp năm đó dùng nửa đầu thuốc đã bắn chết thân xác của Dì Mỹ Nhân.

Trong miệng Bảo Khánh Vương, Tần tiền bối càng là một trong ba kiếm khách trong trận chiến phong ấn ba mươi năm về trước, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Thậm chí trong miệng của Bảo Khánh Vương, đây là tồn tại không gì sánh được, có thể bước lên tiên đạo.

Cho dù là tiền bối thế hệ trước như Phi Hoàn chân nhân, Tuyệt Tình sư thái nhìn thấy cũng vô cùng kích động.

Bọn họ, hẳn là người cùng một thế hệ.

Năm đó, người trước mặt này có tài năng làm người ta phải kinh ngạc tới bực nào chứ.

Nhưng sau khi trận đại chiến qua đi, không còn tung tích của ông ấy nữa.

Cho đến bây giờ, lại nhìn thấy dưới loại trường hợp này, bọn họ sao mà không ngạc nhiên và rung động được chứ.

“Tần Việt, là, là anh à?”

Trên mặt Tuyệt Tình sư thái lộ ra vẻ kích động, bà ấy nắm ngực, vô thức bước lên trước mấy bước.

Giờ khắc này, bà ấy được xưng là “Tuyệt Tình”, nhưng trong mắt cũng hiện lên sự nhớ nhung.

“Anh Tần, anh vẫn còn sống sao?”

Phi Hoàn chân nhân cũng bước lên trước một bước, vô cùng kích động.

Rất nhiều đồng đạo chính phái xung quanh thấy vậy đều vô cùng khó hiểu.

Rốt cuộc hư ảnh trước mắt này là ai?

Nhưng mà, sức mạnh mạnh mẽ của người này thì không thể nghi ngờ.

Bởi vì, người có thể để lại thần niệm đều là cường giả có cấp bậc Đạo Tôn.

Chỉ có Đạo Tôn mới có thể tu luyện nguyên thần.

Nhưng thần niệm mạnh mẽ như vậy, không có tu vi cấp thánh thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cũng có nghĩa là, người trước mặt này chính là tồn tại cấp thánh.

Tần tiền bối xuất hiện, ông ấy nhìn về phía Mắt Quỷ trên đỉnh đầu.

Rồi lại liếc nhìn xung quanh, nhìn tới Tuyệt Tình sư thái và Phi Hoàn chân nhân và tôi đang nằm ở phía dưới.

Cuối cùng, ông ấy lộ ra một nụ cười nhẹ, nói với Tuyệt Tình sư thái và Phi Hoàn chân nhân: “Vưu sư muội, anh Trịnh, dạo này có khỏe không?”

Giọng nói của Tần tiền bối lạnh nhạt, trên mặt là nụ cười nhẹ.

“Tần Việt, ba mươi năm nay anh đã đi đâu vậy?”

Tuyệt Tình sư thái đột nhiên nói, họ ban đầu của bà ấy là “Vưu”.

Trong mắt bà ấy đã kích động tới mức sắp tràn ra nước mắt rồi.

Việc này làm trong lòng rất nhiều đệ tử phái Nga Mi và đồng đạo Đạo môn đều có suy nghĩ xa vời.

Chẳng lẽ hư ảnh trước mắt này là người thương khi còn trẻ của Tuyệt Tình sư thái.

“Mấy chục năm nay tôi đã thoái ẩn giang hồ, chẳng qua là phong ấn một luồng thần niệm vào trong chiếc vòng ngọc này mà thôi. Tại sao chiếc vòng ngọc này lại ở trong tay cậu?”

Tần tiền bối nói, cũng đổi chủ đề, nhìn về phía tôi.

Bởi vì bên trên nhiễm phải máu của tôi, vì vậy lấy tu vi của tiền bối, đương nhiên cũng nhận ra là tôi đã đánh thức thần thức của ông ấy.

Bình Luận (0)
Comment