Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2313

Chương 2313 Chương 2313

Dì Mỹ Nhân và Quỷ Tam Nguyên, đây đều là những kẻ thù trước kia của tôi.

Nhưng trừ bọn chúng ra, còn có mấy lão già.

Đều chưa từng gặp, rất xa lạ.

Sau khi quét mắt nhìn xong, tôi cười lạnh lùng: “Ông đây, không, không dễ chết như vậy…”

“Ây da, mày mẹ nó còn cứng miệng…”

Câu này vừa dứt, Trương Tử Đào đã giơ roi da trong tay lên quất lên trên người tôi.

“Bịch bịch” mấy tiếng, đau đớn như da thịt bị xé rách đó làm gân xanh của tôi nổi lên.

Nhưng mà, tôi vẫn hung ác trừng mắt nhìn Trương Tử Đào, không rên lấy một tiếng.

Hôm nay, tôi đã rơi vào trong tay gã, cũng nhận lấy đau đớn.

Nhưng chỉ cần tôi có thể sống mà rời khỏi đây, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ đòi lại tất cả.

“Đệch, còn là một tên xương cứng, không lên tiếng đúng không, không lên tiếng đúng không…”

“Bịch bịch bịch…”

Âm thanh roi đánh không dứt, máu tươi đã nhiễm đỏ áo tôi.

“Được rồi Đào Nhi, đừng đánh chết cậu ta.” Một lão già đứng đầu nhìn qua rất có uy nghiêm đã mở miệng nói.

Trương Tử Đào vừa nghe thấy lời này thì lập tức dừng tay lại.

“Vâng, cha nuôi…”

Vừa nghe thấy hai chữ “cha nuôi”, tôi lập tức biết được thân phận của người này.

Đây, chắc hẳn chính là phó giáo chủ của Mắt Quỷ, Dương Khải Lân.

Tôi đã nghe tên tuổi của tên này từ lâu, chẳng qua chưa có duyên được thấy.

Hôm nay, cũng coi như là đã gặp được cao tầng của Mắt Quỷ.

Tôi ngẩng đầu lên, cười lạnh lùng: “Phó giáo chủ của Mắt Quỷ…”

“Ồ, cậu biết tôi?”

“Không biết, chẳng qua là từng nghe thấy mấy lần trong miệng thằng con nuôi không ra hồn đó của ông.” Tôi thở hổn hển nói.

Kết quả lời này đã làm Trương Tử Đào tức tới sắc mặt chuyển sang màu tím, gã muốn động tay với tôi một lần nữa.

“Con mẹ nó, mày nói cái gì?”

Trương Tử Đào đã muốn giết tôi từ lâu, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, bây giờ tôi đã rơi vào trong tay gã, gã lại càng không nhịn được.

Nhưng Mắt Thánh của bọn chúng có mệnh lệnh, vì vậy gã không dám ra tay giết chết tôi.

Lúc này tôi chọc tức gã, gã vẫn có chút không nhịn được.

Gã rút trường đao ra muốn chém xuống.

Kết quả Dương Khải Lân ở bên cạnh đã giơ tay lên đập cho gã một cái.

“Bốp”

“Láo xược.”

Trương Tử Đào bị cái tát đột nhiên này đánh cho sững sờ, các giáo đồ Mắt Quỷ xung quanh cũng nhìn mà ngây người.

Dương Khải Lân nổi tiếng là yêu chiều Trương Tử Đào, việc này có liên quan tới tin đồn Trương Tử Đào chính là con riêng của Dương Khải Lân.

Bây giờ ông ta đánh Trương Tử Đào ở trước mặt mọi người, việc này đã làm rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.

Trương Tử Đào cũng khó tin: “Cha nuôi, cha, vậy mà cha lại đánh con, cha, cha đã đồng ý với mẹ con, sẽ, sẽ chăm sóc tốt cho con mà…”

Vừa nói xong, vậy mà người lớn tướng như Trương Tử Đào lại bật khóc, sau đó xoay người chạy ra bên ngoài.

Những yêu đạo Mắt Quỷ khác cũng âm thầm lắc đầu.

Cho dù Dương Khải Lân đã dùng tài nguyên bồi dưỡng tên này như thế nào, Trương Tử Đào này vẫn là bùn loãng không trát được tường.

Chỉ một câu nói đã bị chọc tức thành như vậy.

Đường đường là đệ tử của Mắt Thành, đại yêu đạo trong mắt người đời.

Còn khóc sướt mướt như mấy cô gái, đúng là đồ ăn hại.

Căn bản đã quên mất mục đích Mắt Thánh bắt tôi về.

Mấy tên yêu đạo Mắt Quỷ xung quanh đều nghĩ như vậy.

Nhưng cảnh tượng này lại làm tôi nhìn tới sững sờ.

Dương Khải Lân liếc mắt nhìn Trương Tử Đào rời đi, cũng không để ý tới nữa.

Mà ông ta lại xoay người, nở một nụ cười với tôi, nói: “Chê cười rồi, thiếu chủ…”

*****

Phó giáo chủ Mắt Quỷ, Dương Khải Lân đột nhiên nói với tôi.

Gọi tôi hai chữ “Thiếu chủ”, làm tôi không khỏi hơi sững sờ.

Thiếu chủ, thường là để hình dung người đứng đầu một gia tộc hay một thế lực nào đó.

Hiển nhiên, tôi mẹ nó là một tên rất bình thường, chỉ một tên đạo sĩ thối, tất nhiên là không phải.

Tôi vẫn cười nói: “Yêu đạo, xưng hô Thiếu chủ này, tao nhận không nổi.”

Dương Khải Lân cũng chỉ cười: “Có một vài chuyện có thể là cậu không quá rõ, nhưng tôi nói cậu là thiếu chủ, thì cậu chính là thiếu chủ.”

Nghe thấy vậy, tôi thật sự không thể nào hiểu được.

Trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười, ông muốn gọi thế nào thì gọi thế đó đi!

Ông gọi tôi là cha cũng được.

Tôi chỉ mỉm cười và không nói gì.

Dương Khải Lân hít sâu một hơi, sau đó lại tiếp tục nói: “Thiếu chủ, có thể là cậu rất nghi ngờ, tại sao cậu lại bị mang tới đây.”

Về việc này đúng thật là tôi rất nghi ngờ.

Thế là tôi đã hỏi lại một câu: “Tại sao?”

“Bởi vì, cậu là thiếu chủ.” Dương Khải Lân lại nói.

Tôi: …

Tôi có loại cảm giác thật đen đủi, ông mẹ nó lúc nói chuyện có thể nói trọng điểm không?

“Đương nhiên, nói chính xác thì, cậu chính là thiếu chủ chuyển thế.

Bởi vì huyết thống của cậu, chân hồn của cậu là thiếu chủ. Chứ không phải là cậu của hiện tại…”

Nói xong, sắc mặt Dương Khải Lân trở nên âm u, hung ác nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhíu chặt mày.

Huyết mạch của tôi, chân hồn của tôi, chuyển thế?

“Có ý gì?” Tôi tiếp tục truy hỏi, muốn làm rõ ràng.

Khóe miệng Dương Khải Lân cong lên một vòng cung nhẹ: “Ba trăm năm trước, cũng chính là đời trước của cậu, là tàn dư của Mắt Thánh.

Hơn nữa cậu còn có chân hồn đặc biệt có thể mở được vực sâu, cậu được tộc ta trao cho kỳ vọng rất lớn.

Nhưng đáng tiếc, cậu lại phản bội chúng tôi.

Hại chúng tôi khốn khổ chờ đợi ba trăm năm, cho tới khi cậu đầu thai sang kiếp khác một lần nữa. Cũng chính là cậu của bây giờ.”

Lời của Dương Khải Lân được nói rất chậm, nhưng tôi lại nghe tới đau đầu.

Ý của ông ta là, kiếp trước tôi cũng là yêu đạo Mắt Quỷ, còn có cái gì mà chân hồn mở được vực sâu, cuối cùng phản bội bọn họ, bây giờ đầu thai sang kiếp khác trở thành tôi.

Bình Luận (0)
Comment