Mà Mắt Quỷ đang trôi lơ lửng trên đó cũng lập tức hóa thành hư vô.
Mọi thứ xung quanh lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ để lại một đám người đang ngây người như phổng nhìn về phía không trung.
Nhìn vị trí tôi biến mất, kiếm Thái Nguyên, Linh Đao và chiếc vòng ngọc Tiểu Mạn đưa cho tôi giờ chỉ còn lại nửa đoạn rơi trên mặt đất.
*****
Trận chiến này vốn đã kết thúc, chúng tôi cũng đã định rời khỏi núi Bạch Cốt.
Nơi đây đã bị quét sạch hoàn toàn.
Trước mắt, trong những cứ điểm Mắt Quỷ mà chúng tôi biết, chỉ còn chừa lại cứ điểm mấu chốt là “suối Trường Sinh” trong dãy núi Âm Sơn.
Vốn nghĩ rằng, chúng tôi tới phái Thanh Thành, đợi nghỉ ngơi mấy ngày xong, sau đó sẽ di chuyển lên phía Bắc, đi tới suối Trường sinh ở Âm Sơn.
Nhưng ai có thể ngờ tới, khi vừa chuẩn bị xuống núi, hình chiếu của Mắt Quỷ lại xuất hiện một lần nữa chứ.
Hơn nữa, lần này còn không có sự giúp đỡ của Tần tiền bối.
Năng lượng mạnh mẽ trực tiếp trấn áp tôi, làm tôi không có cách nào đánh thức Kỳ Lân tiền bối đang bế quan được.
Cứ như vậy, tôi bị màn sương đen bao trùm dưới ánh mắt của mọi người, trực tiếp bị mang đi rời khỏi nơi đây.
Tôi chỉ cảm thấy ánh sáng đen chớp tắt.
Không gian xung quanh giống như đang xuất hiện gợn sóng.
Cuối cùng tôi tiến vào một nơi tăm tối, nhưng mà trước đó, toàn bộ bảo vật trên người tôi đều đã bị ném ra.
Như vậy, cho dù tôi bị Mắt Quỷ bắt, những bảo vật đó cũng sẽ không tới nỗi rơi vào trong tay Mắt Quỷ.
Chẳng qua sức mạnh trong cơ thể tôi đã bị rút sạch, thân thể bị áp chế.
Hành động cũng trở nên chậm chạp.
Vì vậy, sau khi ném Linh Đao và nửa đoạn vòng ngọc ra, tôi cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Mấy người lão Phong, Dương Tuyết thấy vậy, không khỏi trở nên kích động và sợ hãi, gọi to tên tôi vào không trung.
Nhưng đáng tiếc, tất cả những việc này đều vô dụng.
Đợi khi tôi lại thấy ánh sáng một lần nữa, tôi phát hiện mình đang rơi xuống từ trên không trung.
“Rầm” một tiếng, trực tiếp rơi ngã trên mặt đất.
Ánh sáng chói mắt làm tôi không thể hoàn toàn mở hai mắt được.
Nhưng tôi lại phát hiện, bên cạnh tôi xuất hiện mấy bóng người.
Nơi này, chắc hẳn vẫn còn ở trong núi.
Trong mơ hồ, tôi phát hiện trong tầm nhìn không xa chính là núi Bạch Cốt.
Hẳn là tôi đã rời khỏi núi Bạch Cốt không xa.
Đồng thời, một tiếng cười khẩy xuất hiện.
“Đinh Phàm, không ngờ tới mày cũng có ngày hôm nay!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, đồng thời có một bóng người tới gần tôi.
Tôi liếc mắt nhìn qua, hay lắm.
Người nói lời này vậy mà là người bạn cũ kia của tôi, Trương Tử Đào.
“Trương Tử Đào…” Tôi lộ ra chút kinh ngạc.
Trương Tử Đào lại cười lạnh lùng nói: “Đúng vậy, chính là tao. Mày được đấy nhỉ! Gây chuyện khắp nơi, nhưng mà lần này, cuối cùng mày cũng rơi vào trong tay bọn tao rồi.”
Nghe tới đây, tôi cố gắng muốn đứng dậy.
Kết quả lại bị tên yêu đạo bên cạnh đạp một cái ngã trở lại.
Sau đó lại nghe thấy Trương Tử Đào nói: “Mắt Thánh có lệnh, bảo bọn tao mang mày tới tế đàn tổng, nếu không, bây giờ tao đã băm mày ra rồi.”
Nói xong, gã mở miệng nói với mấy tên yêu đạo bên cạnh: “Đánh ngất nó, phong bế mạch môn rồi mang đi…”
Nghe tới đây, còn chưa đợi tôi kịp phản ứng lại, một chưởng đã đánh tới, sau đó là trời đất quay cuồng, tôi lập tức hôn mê.
Mặc dù tôi rất kinh ngạc với sự xuất hiện của Trương Tử Đào, nhưng cũng không khó giải thích.
Sau khi chạy trốn khỏi Quỷ thành Ma Linh, tất nhiên tên này sẽ tới hang Bạch Cốt.
Nhưng mà sau khi chúng tôi tấn công vào hang Bạch Cốt, gã lại không xuất hiện.
Mà mang theo mấy tên yêu đạo này chạy ra bên ngoài.
Mắt Quỷ xuất hiện, cũng bắt tôi làm tù binh, sau đó mệnh lệnh cho bọn chúng mang tôi đi…
Khi đó tôi không biết, tại sao Mắt Quỷ lại muốn bắt tôi đi.
Lẽ nào mạng của tôi còn đáng tiền hơn cả những cường giả tông môn kia sao?
Nhưng nếu như tôi có thể có được đoạn ký ức đã mất đi kia, có lẽ tôi sẽ biết được.
Bởi vì, tôi chính là người mà tà giáo Mắt Quỷ vẫn luôn tìm kiếm.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng có mấy lần tôi thoáng thanh tỉnh thì đều cảm nhận được mình đang ở trong một cái hộp đóng kín, hơn nữa còn rất nghiêng ngả.
Thậm chí bên ngoài còn có tiếng ào ào ào vang lên, giống như là âm thanh của nước chảy.
Cảm giác như tôi đang ngồi thuyền, hoặc là tôi đang ở trên biển.
Nhưng mà, sự biến mất của tôi cũng trực tiếp gây chấn động cả Đạo môn.
Rất nhiều đồng đạo Đạo môn đều vô cùng kinh ngạc.
Mắt Quỷ hiện thân ở hang Bạch Cốt, trước tiên là bị Tần tiền bối đánh tan.
Sau đó lại xuất hiện, bắt một thiếu niên trẻ tuổi đi.
Rất nhiều người đều không hiểu, hai lần Mắt Quỷ xuất hiện, tại sao hết lần này tới lần khác lại đi bắt một thanh niên trẻ tuổi?
Mọi người trong Đạo môn đều rối rắm, không ngừng suy đoán.
Mà mấy người lão Phong, Dương Tuyết cũng bắt đầu không ngừng dò hỏi tin tức của tôi.
Đồng thời, sự biến mất của tôi cũng làm kinh động tới núi Hồ ở Tần Lĩnh.
Hồ Mẫu của núi Hồ đã dùng phần lớn pháp lực muốn câu thông với tôi.
Nhưng tôi đã bị bùa chú phong ấn lại, cho nên không có chút đáp lại nào…
Chẳng mấy chốc, tôi đã tỉnh lại.
Nhưng mà lần này, tôi lại phát hiện mình không ở trong hộp, mà là bị treo ở trên một cái giá.
Hình như trên mặt còn bị tạt nước lạnh, rất lạnh lẽo.
Tôi lắc lắc đầu, rất choáng váng, rất đói, rất mệt mỏi.
Tôi mơ màng mở hai mắt ra, thấy đây là nơi hoàn toàn xa lạ, chắc là một căn phòng thẩm vấn.
“Đinh Phàm, mẹ nó, mày còn chết chưa.”
Một giọng nói quen thuộc lại vang lên, tôi liếc mắt nhìn sang, là Trương Tử Đào.
Bên cạnh gã còn có hai gương mặt quen mắt.