Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2311

Chương 2311 Chương 2311

Quách Thần Phi đi thẳng vào vấn đề, cũng không nói lời thừa thãi.

Với tôi và lão Phong mà nói, bây giờ đi đâu cũng không quan trọng.

Nhưng mà hang Bạch Cốt này cách phái Thanh Thành của bọn họ thật sự không xa.

Tới phái Thanh Thành nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không có vấn đề gì cả.

Mấy người chúng tôi nhìn nhau một cái, sau đó tôi chắp tay nói: “Vậy thì cảm ơn anh Quách đã mời…”

Quách Thần Phi nghe thấy lời này thì cười “ha ha” mấy tiếng.

Sau đó, nhóm người chúng tôi nói chuyện một lúc ở cửa hang Bạch Cốt.

Bởi vì sau trận chiến này, quan hệ của mọi người đều đã trở nên tốt hơn một chút.

Đồng thời còn có người hỏi tôi, lúc trước ở trong địa cung, khi đột phá Đạo Tông tôi có tâm trạng như thế nào.

Bảo tôi chia sẻ với mọi người ở đây một chút.

Với người khác mà nói, đây có thể là đạo tâm, là bí mật.

Nhưng tôi lại thấy không có gì quan trọng, nên đã nói ra từng cảm ngộ của mình.

Các đạo hữu nghe xong thì rất cảm động, bọn họ ít nhiều gì đều có thu hoạch.

Nhưng mà, mọi người đều chưa thỏa mãn.

Vì vậy mọi người hẹn nhau tới núi Thanh Thành, vừa uống rượu, vừa thảo luận về đạo.

Tôi cũng rất đồng ý với đề nghị như vậy.

Mọi người cũng đều không phản đối, cười ha ha, sau đó chuẩn bị rời khỏi hang Bạch Cốt, rời khỏi núi Bạch Cốt chết tiệt này.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, vào giờ phút quan trọng này.

Trên không trung trên đỉnh đầu chúng tôi, không gian đột nhiên vặn vẹo, một luồng phù văn pháp trận xuất hiện.

Ngay sau đó, một luồng năng lượng kỳ quái bộc phát ra ngoài.

Trong chốc lát, một luồng sương đen lan tràn ra.

Một con mắt to như cái thớt đột nhiên lộ ra ngoài…

Tất cả những thứ này tới quá đột nhiên, làm chúng tôi đều không có chuẩn bị.

Đợi khi chúng tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ra con mắt khổng lồ đó thì nó đã xuất hiện rồi.

Lúc này nó đang lơ lửng trên không trung, đồng tử thẳng đứng co lại, đang liếc nhìn xung quanh.

“Đờ mờ, là Mắt Quỷ?”

“Đậu má, Mắt Quỷ lại xuất hiện rồi?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sư phụ, Mắt Quỷ xuất hiện rồi…”

“Mọi người mau tránh…”

“…”

Đột nhiên, cửa hang Bạch Cốt lập tức trở nên ồn ào.

Chúng tôi ở phía dưới cũng cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Mắt Quỷ trước mặt này không phải là thật thể.

Nó chỉ là hình chiếu của Mắt Quỷ nơi vực sâu mà thôi.

Nó bị Tần tiền bối trực tiếp đánh tan, mọi người đều cho rằng đã an toàn rồi, nhưng bây giờ, thứ này lại xuất hiện.

Không có Tần tiền bối, ai có thể ngăn cản được nó?

Mấy người Phi Hoàn chân nhân, Tuyệt Tình sư thái, Long Vũ tiền bối, Mã trưởng lão đồng loạt nhìn về phía bên này, đồng thời lấy ra pháp khí, muốn ra tay đối phó với Mắt Quỷ.

Mà nhóm thanh niên trẻ tuổi chúng tôi nào dám ở lại.

Trước mặt Mắt Quỷ, chúng tôi căn bản không thể chống lại nó được.

“Né tránh hết ra…”

Tôi hét lên một tiếng, kéo Dương Tuyết bên cạnh vẫn còn đang ngây người rồi chạy sang một bên.

Nhưng mà, tôi vừa mới chạy mấy mét.

Đồng tử của Mắt Quỷ đột nhiên co lại, trực tiếp nhìn chằm chằm chằm vào tôi đang chạy trốn.

Chỉ trong chớp mắt, một khí tức vô hình bao trùm lấy tôi.

Toàn thân tôi lập tức bị cố định lại.

“Đinh Phàm…” Dương Tuyết hét lớn, muốn kéo tôi chạy.

Kết quả “rầm” một tiếng, cô ấy lập tức bị đánh bật ra, đụng vào trên vách đá, miệng phun ra máu tươi.

“Lão Đinh.”

“Anh Đinh …”

“…”

Mọi người nhao nhao mở miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, vô cùng sợ hãi.

Bởi vì bọn họ phát hiện, mục tiêu mà Mắt Quỷ muốn ra tay, lại là tôi.

Trước đó ở trong địa cung, Mắt Quỷ đã kéo tôi lở lửng ở trên không, không ngừng kéo tôi về gần phía nó.

Bây giờ Mắt Quỷ xuất hiện, lại nhắm thẳng về phía tôi.

Mọi người không biết tại sao, nhưng cũng cảm thấy lo lắng cho tôi.

Thấy tình huống như này, tôi chỉ có thể đánh thức tiền bối để giúp đỡ.

Nhưng tôi vừa rút kiếm Thái Nguyên ra, không đợi tôi mở miệng, cánh tay đột nhiên truyền tới một cơn đau đớn.

“Keng” một tiếng, kiếm Thái Nguyên trực tiếp rơi xuống đất.

“Tiền bối, Kỳ Lân tiền bối…”

Tôi liên tục gọi mấy tiếng, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Tình huống này giống như lúc ở trong hang động, khí tức đã bị ngăn cách.

Tiền bối bế quan, hoàn toàn không thể cảm nhận được tiếng gọi của tôi.

Đồng thời, thân thể tôi bắt đầu lơ lửng, bay về phía Mắt Quỷ.

“Yêu nghiệt, đừng có mà kiêu ngạo!”

Phi Hoàn chân nhân hét lớn rồi trực tiếp ra tay.

Mấy người Tuyệt Tình sư thái cũng đều lấy pháp khí ra, trực tiếp tấn công về phía Mắt Quỷ.

Nhưng luồng khí đen của Mắt Quỷ dày đặc, trực tiếp ngăn cản lại tất cả những trận tấn công.

Mà luồng sương đen bao phủ lấy thân thể tôi càng ngày càng nồng.

Hơn nữa, dường như không gian trước mặt tôi đang dao động, giống như nó muốn mang tôi rời khỏi nơi đây.

Mấy người lão Phong muốn kéo tôi lại, nhưng hoàn toàn không có cách nào tới gần.

Kiếm khí lóe sáng, bùa chú nổ tung, nhưng đều không có cách nào gây tổn thương cho Mắt Quỷ.

Tôi vùng vẫy, nhưng không có tác dụng.

Cái loại cảm giác bị hút cạn đó lại tiếp tục xuất hiện.

Tôi nhìn mấy người Dương Tuyết, lão Phong, Hồ Mỹ bất lực gào thét, tôi biết, sợ là mình sắp bị Mắt Quỷ mang đi khỏi đây rồi.

Bởi vì với Mắt Quỷ, nó muốn giết chết tôi thì rất dễ dàng, căn bản không cần phải làm như thế này.

Mục đích nó làm như vậy, hẳn là muốn mang tôi rời khỏi đây.

Nghĩ tới đây, tôi góp chút sức lực, chịu đựng áp lực từ khí tức của Mắt Quỷ, nói một câu cuối cùng với mấy người Lão Phong.

“Không cần lo lắng, tôi, tôi sẽ sống sót…”

Nói xong, tôi dùng hết sức lực toàn thân, đông thời ném Linh Đao và nửa đoạn vòng ngọc trên eo xuống dưới.

Mà tôi vừa mới làm xong động tác này, màn sương đen đột nhiên tản ra.

“Bùm” một tiếng, khí đen vụt tắt.

Tôi đang trôi lơ lửng cũng lập tức biến mất.

Bình Luận (0)
Comment