Khương Minh có xuất thân là tàn dư của Mắt Quỷ, là tồn tại có thiên phú nhất trong tộc của Mắt Quỷ.
Được toàn bộ gia tộc trao cho kỳ vọng to lớn là mở ra vực sâu.
Sứ mệnh của gia tộc chính là thả Mắt Quỷ ra, trở thành người đứng đầu của thế giới này.
Nhưng, cuối cùng lại chết trong tay của chính phái.
Đoạn ký ức này có chút khó hiểu, hoàn toàn không ăn khớp với trí nhớ của tôi.
Nhưng mà, tôi lại phát hiện trong đoạn ký ức này, tôi cảm nhận được sự căm thù vô hạn.
Sau khi loại căm thù khó hiểu đó xuất hiện trong đoạn ký ức này, nó trực tiếp dung hợp vào trong tâm trạng tôi.
Làm nhất thời tôi cũng có một loại cảm giác căm thù với các phái trong thiên hạ.
Và cả loại cảm giác sứ mạng của tộc Mắt Quỷ đó, cần phải giải phong ấn của Mắt Quỷ, chinh phục nhân giới.
Điều này làm tôi lập tức rơi vào sự mâu thuẫn.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau trực tiếp va chạm dung hợp ở trong đầu tôi, vừa va chạm là sẽ dung hợp.
Làm tôi đến gần với sự sụp đột, như sắp muốn phát điên…
*****
Tôi không biết mình đã tới đây bao lâu, cũng không biết bây giờ tôi đang ở nơi nào.
Nhưng mà tôi đã nhìn thấy lãnh đạo cấp cao vô cùng thần bí của Mắt Quỷ.
Trừ mấy người kẻ thù cũ ra, còn có cha nuôi của Trương Tử Đào, phó giáo chủ Mắt Quỷ – Dương Khải Lân.
Và giáo chủ kiểm soát toàn bộ tà giáo Mắt Quỷ.
Hơn nữa, tu vi của tên giáo chủ này cực kỳ cao thâm.
Lời nói của ông ta có chút kỳ quái, nhưng khi phân tích cẩn thận một chút.
Rất có khả năng ông ta biết kiếp trước của tôi, cũng chính là Khương Minh.
Đổi một cách nói khác, có thể ông ta đã sống được ba trăm năm rồi.
Phải biết rằng, tuổi thọ của một người là có hạn.
Cho dù là chúng tôi, những tu sĩ biết được phương pháp tu luyện, có thể sử dụng và luyện chế một vài linh đan diệu dược.
Nhưng trong thời đại mạt pháp, thời đại công nghệ này, muốn sống tới ba trăm tuổi là vô cùng vô cùng không có khả năng.
Nếu như không bàn luận về điểm này, bản lĩnh của tên giáo chủ tà giáo này cũng vô cùng thông thiên.
Một tia thần quang chạm vào trên ấn đường vậy mà có thể làm tôi khôi phục lại những ký ức đã mất đi kia.
Phải biết rằng, sau khi hoàn thành nghi thức, những ký ức này sẽ trực tiếp bị xóa sạch.
Không chỉ một mình tôi, mà bao gồm những người quen biết tôi và Mộ Dung Ngôn.
Nhưng mà, giáo chủ tà giáo này lại có thể làm tôi khôi phục lại những ký ức đã mất đi này.
Đồng thời, còn đưa cho tôi một đoạn ký ức của ông ta, một đoạn thuộc về kiếp trước của tôi, ký ức của Khương Minh.
Nếu như khôi phục lại ký ức trước đây được tính là tốt, vậy sau khi tôi có được đoạn ký ức này, vậy có thể nói là không tốt.
Bởi vì hai loại ký ức này có hai loại tâm trạng và tín ngưỡng hoàn toàn khác biệt trong đó.
Đột nhiên dung hợp hai loại ký ức này vào trong đầu tôi, vậy giống như mạnh mẽ nhét một người khác vào trong thân thể tôi vậy.
Cảm giác như vậy muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Đầu đau như sắp nứt ra, giống như đầu của tôi đã sắp nổ tung vậy.
Toàn thân tôi đều trở nên vô tri vô giác.
Đoạn ký ức và tâm trạng đó giống như hạt giống của quỷ đang mọc rễ, không ngừng lan tràn ra trong đầu tôi.
Lại giống như có một âm thanh đang không ngừng xui khiến tôi hoàn thành việc “Lột xác” của mình, giống như tôi đã bị tâm thần phân liệt vậy, trong cơ thể xuất hiện hai người.
Lúc này tôi ôm lấy đầu, không ngừng đập vào đầu.
Mồ hôi liên tục chảy ra, trong mắt tràn đầy tia máu.
Trong miệng tôi không ngừng tự lẩm bẩm: “Tôi là Khương Minh, tôi đã trở lại kiếp này, tôi, tôi muốn báo thù, hoàn thành, hoàn thành ý nguyện xưa của gia tộc, thả Mắt Quỷ ra…”
“Không, tôi là Đinh Phàm. Tôi là đạo sĩ chính phái, trách nhiệm của tôi là tiêu diệt Mắt Quỷ…”
Hai loại tâm trạng này không ngừng quấy rầy tôi, làm tôi hoàn toàn rơi vào trong đó, không thể tự thoát khỏi được.
Dưới loại trạng thái này, tôi không biết đã trải qua bao nhiêu ngày đêm.
Không có khái niệm thời gian, không có ban ngày và đêm tối.
Tôi ở trong nhà giam lạnh lẽo u ám, không ngừng vùng vẫy.
Chỉ là cách một khoảng thời gian, sẽ có một bát cơm bẩn thỉu được đưa vào trong.
Thời gian trôi qua từng ngày một, tôi vẫn vùng vẫy bên trong loại tâm trạng hai mặt đáng sợ đó.
Tôi chỉ biết, mái tóc ngắn của tôi đã dài ra, che mắt tôi lại.
Trên gương mặt sạch sẽ cũng đã mọc ra râu dài.
Hôm nay, khó khăn lắm tôi mới ổn định lại một chút.
Sau loại tâm trạng dao động kịch liệt đó, tôi dựa vào bức tường lạnh như băng.
Tôi nhấc mí mắt lên, nhìn khung cảnh mờ tối xung quanh, khàn khàn mở miệng nói: “Rốt cuộc tôi là ai, kẻ thù của tôi là ai…”
Tôi nói một cách vô lực, loại hành hạ tinh thần đó đã làm tôi người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tinh thần đã đến bên bờ vực sụp đổ.
Cũng vào chính lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Cậu, là Khương Minh, là anh em của tôi.”
Không biết từ lúc nào, bên rìa nhà giam đã có một người đàn ông cao lớn đứng ở đó.
Ông ta có dáng vẻ bốn mươi tuổi, dáng người cao thẳng, đôi con ngươi sâu thẳm.
Mày kiếm môi tím, trên thân mặc bộ đạo bào màu tím đen.
Ông ta, hình như có chút quen quen, giống như đã từng gặp.
Nhưng với tôi đang ở loại trạng thái này của hiện tại, đừng nói là người khác, tôi là ai tôi cũng không rõ.
Tôi cứ vậy mà yên lặng nhìn ông ta, cũng không mở miệng.
Người đó lại nói: “Khương Minh, cậu quên rồi sao? Tôi là Viêm Tiêu, chúng ta đã cùng nhau trưởng thành.”
Khi nói ra những lời này, người đó cũng đến gần hơn một chút.
“Viêm Tiêu?”
Tôi cứng ngắc hỏi ra một câu, nhìn về phía trước một cái.