Người đàn ông gọi là Viêm Tiêu kia đối mắt với tôi, nhưng con ngươi của ông ta đột nhiên co lại.
Sau đó giữa chân mày lại xuất hiện một luồng thần quang.
Ánh sáng đó nhanh chóng nhắm thẳng vào giữa chân mày tôi, không đợi tôi phản ứng lại, nó đã chui vào trong đầu tôi.
Nhất thời, lại có một đoạn trí nhớ hiện lên.
“Viêm Tiêu, so kiếm thì cậu vẫn hơi kém một chút.”
“Viêm Tiêu, đời này, chúng ta liên thủ, nhất định sẽ cởi bỏ phong ấn, thả Mắt Thánh ra.”
“Viêm Tiêu, những tên chó săn chính phái này lại giết nhân sĩ tộc ta.”
“…”
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trắng, anh tuấn bất phàm, đang nói chuyện.
Giọng điệu của anh ta mang theo đủ loại tâm tình.
Ký ức xông ra như thủy triều, làm tôi vốn đã sắp sụp đổ lại lần nữa đau đớn.
“A…”
Tôi ôm lấy đầu, lăn lộn trên mặt đất.
Đầu đau tới tê liệt, loại cảm xúc đó không ngừng khuếch trương.
Cho tới rất lâu sau, tôi mới nằm trên mặt đất, không còn chút đau đớn nào.
Tôi run rẩy, ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía người đàn ông bên ngoài nhà giam, trong miệng đột nhiên nói: “Viêm, Viêm Tiêu.”
Giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu nghe tôi nói như vậy, trong lòng dao động, sau đó nói: “Người anh em, cậu tỉnh rồi sao?”
Vừa nói, ông ta vừa trực tiếp ngồi xổm xuống, dáng vẻ có chút kích động.
Nhưng ai biết được tôi lại đột nhiên bật cười, tôi mang gương mặt nhếch nhác, phát ra tiếng cười “ha ha ha” với ông ta.
“Tôi tỉnh mẹ ông, ha ha ha ha…” Tôi cắn răng, cười khan nói.
Nhưng sau khi giáo chủ Mắt Quỷ đã ngồi xổm xuống nghe xong, chân mày ông ta lại nhướng lên, sau đó hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng lên.
Đồng thời, ông ta nói với bóng tối bên cạnh: “Tăng thêm liều lượng gấp đôi.”
“Tuân lệnh giáo chủ.” Một người trong bóng tối lên tiếng đáp.
Mà giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu nhìn cũng chẳng nhìn tôi một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau khi Viêm Tiêu rời đi, tôi bật cười “ha ha ha”.
Tôi cũng không rõ, tại sao mình lại cười.
Dù sao dáng vẻ rất sảng khoái, nhưng mà những ký ức kia lại không ngừng truyền loạn xạ trong đầu tôi.
Đồng thời tôi cũng biết, giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu trước mặt chính là anh em cùng tộc với Khương Minh kiếp trước của tôi.
Thời thiếu niên được tộc Mắt Quỷ coi là thiên tài, tranh phong trong tộc.
Cuối cùng Khương Minh bỏ mình, Viêm Tiêu kết thừa chức vị tộc trưởng, trở thành giáo chủ của tà giáo Mắt Quỷ…
Sau khi Viêm Tiêu rời đi, tôi lại lần nữa rơi vào trong thế giới tinh thần ngây ngô vô tri đó.
Thường thì, trừ đau đớn ra cũng chỉ có đau đớn.
Sau đó, cách một khoảng thời gian, ông ta sẽ đưa tới một bát cơm…
Dưới loại tình huống này, không biết qua bao lâu.
Mà tôi, cũng từ từ không còn loại gào thét đau đớn đó nữa.
Mỗi ngày tôi đều ngồi tại chỗ ngây người như phỗng.
Nhìn mu bàn tay trái của tôi, tôi nhớ ở đó có hai cái nốt ruồi màu đen, nhưng bây giờ nó đã không còn nữa…
Đây có lẽ, chính là thứ duy nhất chống đỡ tinh thần của tôi!
Cho tới một ngày Viêm Tiêu lại tới nơi đây.
Nhưng mà lần này, ông ta không tới một mình.
Sau lưng ông ta là một nữ quỷ tuyệt đẹp có một không hai đi theo.
*****
Ngay khi Viêm Tiêu và nữ quỷ này xuất hiện, tôi đang ngồi trong nhà giam, trong lòng chợt chấn động.
Tôi “Vèo” một tiếng, lập tức đứng dậy.
“Mộ Dung Ngôn…”
Tôi buột miệng nói ra, trực tiếp xông tới bên cạnh nhà giam.
Mà Mộ Dung Ngôn đứng ở phía sau Viêm Tiêu lại không động chút nào, cô ấy vẫn mang sắc mặt lạnh như băng đứng nguyên tại chỗ.
Đồng thời, chỉ nghe Viêm Tiêu nói: “Người anh em, có thể cậu vẫn chưa biết, vì để tìm được chuyển thế của cậu, ba trăm năm trước, Mắt Thánh đã vớt cô ấy lên từ trong sông Vong Xuyên…”
“Ngôn Nhi, Thi Muội, Mộ Dung Ngôn…”
Tôi tiếp tục gọi to, bởi vì cho dù là tôi của đời nào, cũng đều yêu cô gái ở trước mặt này.
Nhưng Mộ Dung Ngôn vẫn lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, không có chút dạo động cảm xúc nào cả.
“Cô ấy, cô ấy làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, cô ấy sinh là người của giáo Mắt Thánh ta, chết cũng là quỷ của giáo Mắt Thánh.
Cô ấy sẽ không có tình cảm với bất kỳ người nào ngoài giáo Mắt Thánh, người anh em, cậu tỉnh lại chưa?”
Sau khi Viêm Tiêu lại lần nữa nói ra bốn chữ “Cậu tỉnh lại chưa” này, tâm thần của tôi dường như lập tức thất thủ.
Tia lí trí cuối cùng, cọng rơm cuối cùng tôi kiên trì, dường như lập tức bị đứt đoạn.
Giọng nói đó giống như tiếng vọng vô tận vậy, không ngừng vang vọng trong đầu tôi.
“Cậu tỉnh lại chưa, cậu tỉnh lại chưa, tỉnh lại chưa, chưa chưa chưa chưa…”
Tuần hoàn vô hạn, làm toàn thân tôi mềm nhũn.
“Bịch” một tiếng, tôi lập tức hôn mê ngã trên mặt đất.
Đợi khi tôi tỉnh lại một lần nữa, khí chất toàn thân tôi đã thay đổi.
Ở trong lòng tôi, thứ nhiều nhất là oán hận và sát khí.
Vào lúc này, cảm xúc mặt trái của Khương Minh đã hoàn toàn khống chế tôi.
Vào khoảnh khắc tôi mở mắt ra, tôi đã nhớ lại mọi chuyện, nhưng tôi đã thay đổi..
Tôi của bây giờ đã không còn là Đinh Phàm, mà là đời trước của tôi, mặt tiêu cực – Khương Minh.
Tôi đứng lên, toàn thân chấn động, đạo khí mạnh mẽ đột nhiên tràn ra, Hỏa Thiên Ma Công bắt đầu vận chuyển cực nhanh.
Từ nồng độ 15%, chỉ trong chớp mắt đã tăng vọt lên tới 40%.
40% một con số khủng bố, khi đó Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân đã từng nói, một khi vượt qua 30% thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng bây giờ, dưới sự chịu đựng hành hạ vô tận và áp lực tinh thần của tôi, khi tính cách của Khương Minh và các ký ức mặt trái nắm quyền khống chế tôi, nồng độ của Hỏa Thiên Khí đã bùng nổ tới trình độ cao nhất.
Tôi vốn ở cảnh giới Đạo Tông sơ kỳ, bây giờ lại theo sự tăng mạnh của Hỏa Thiên Khí, thực lực tăng vọt tới quá tải, lên tới cảnh giới Đạo Tôn.