Hỏa Thiên Khí màu đỏ đậm giống như hơi nước, không ngừng bốc lên.
Lực áp chế và tiêu cực chấn động cả nhà giam.
Tôi nhìn cửa sắt trước mặt, không chút do dự mà ra tay.
Một tiếng “Phanh” vang lên, cửa sắt đã bị tôi dùng một cước đá văng.
Đệ tử Mắt Quỷ canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đột nhiên chạy vào.
Thấy tôi đá vỡ cửa sắt, không khỏi kinh hãi nói: “Không xong rồi, phạm nhân trốn ra rồi.”
“Mau bẩm báo cho thủ lĩnh.”
“Tên kia, thức thời thì cút vào, nếu không ông đây đánh chết mày…” Mấy tên yêu đạo Mắt Quỷ cầm kiếm sắt trong tay lạnh lùng nói với tôi.
Nhưng tôi lại chẳng hừ lấy một tiếng, giơ tay lên là giết.
Hơi thở tiêu cực lập tức bao phủ, khí tràng của Đạo Tôn lập tức trấn áp bọn chúng.
“Ầm ầm” mấy tiếng, mấy tên yêu đạo Mắt Quỷ lập tức máu chảy như suối, thất khiếu chảy máu mà chết.
Tôi đi thẳng về phía trước, bước qua thi thể của bọn chúng.
Càng đi về phía trước, thì thấy có một cánh cửa lớn.
Không chút do dự, tôi trực tiếp đạp nát.
Âm thanh nặng nề không ngừng vang vọng, xuất hiện một hành lang.
Trái phải đều là những phòng giam.
Đưa mắt nhìn qua, những người này đều đang mặc đạo bào của các phái, nam nữ già trẻ đều có.
Tôi chỉ quét mắt nhìn rồi không để ý tới bọn họ nữa, bắt đầu đi ra phía ngoài.
Rất nhiều người đều nhìn thấy tôi, bọn họ nhao nhao đưa mắt nhìn sang.
Mặc dù tôi rất lôi thôi, râu và tóc đều đã rất dài.
Nhưng vẫn còn có người nhận ra tôi.
“Cậu ấy, cậu ấy hình như là Đinh Phàm?”
“Cái gì, Đinh Phàm?”
“Chính là người vào hai năm trước đã bị Mắt Quỷ bắt đi ở núi Bạch Cốt?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là cậu ấy…”
“Đạo khí đặc biệt này, trong đại hội Đạo môn năm đó, tôi đã từng nhìn thấy…”
“Cậu ta, vậy mà cậu ta cũng bị nhốt ở đây?”
“Đinh Phàm, tôi là Lỗ Quang, mau thả chúng tôi ra đi!”
“Đinh Phàm, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Cam Phong của phái Huyền Âm, năm đó ở núi Cửu Tiêu, chúng ta đã từng gặp nhau rồi?”
“Đinh đạo hữu, tôi, tôi là Tửu Thành Phong của phái Thượng Thương!”
“Đinh Phàm, anh làm sao vậy, tôi là Thư Hiểu Khiết của núi Long Hổ, chị em thân thiết của Dương Tuyết! Anh làm sao vậy?”
“…”
Trong bất chợt, trong bảy tám phòng giam xung quanh không ngừng vang lên âm thanh.
Nhưng mà, những người này đều không thu hút được sự chú ý của tôi.
Cho dù tôi vẫn còn nhớ bọn họ, biết được bọn họ là ai.
Duy chỉ có Thư Hiểu Khiết đột nhiên nhắc tới Dương Tuyết làm trong lòng tôi hơi rung động một chút.
Bước chân tôi đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Thư Hiểu Khiết bên trong căn phòng giam.
Cô ấy rất nhếch nhác, đầu tóc rối bời, trên người có vết máu, có thể là đã bị nhốt không ít ngày rồi.
Cô ấy thấy tôi nhìn về phía cô ấy thì rất kích động.
“Đinh Phàm, vậy mà anh chưa chết, thì ra anh vẫn còn sống! Hai năm trước anh bị bắt đi ở núi Bạch Cốt, làm chúng tôi lo lắng muốn chết…”
Thư Hiểu Khiết nói một cách kích động.
Nhưng tôi hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn Thư Hiểu Khiết nói một cách có chút lạnh lùng: “Dương Tuyết, cô ấy vẫn, tốt chứ?”
Thư Hiểu Khiết nhìn dáng vẻ nhếch nhác của tôi, trong đôi mắt có tia máu, không biết tôi ở đây đã chịu đựng những gì.
Nhưng cô ấy vẫn mở miệng nói: “Không quá tốt, một tháng trước khi chúng tôi bị bắt tới đây, phái Võ Đang đang đánh nhau với yêu đạo Mắt Quỷ và Nhật Nguyệt, cuối cùng chuyện thế nào tôi cũng không rõ nữa…”
Nghe tới đây, tôi hơi sững sờ, tâm trạng cũng không có bao nhiêu dao động.
Sau đó tôi lại không chút do dự xoay người, bước đi.
Thư Thiểu Khiết thấy tôi bước đi thì ngây người.
“Đinh Phàm, sao anh lại đi rồi?”
“Đinh đạo hữu, cậu làm gì vậy? Mau thả chúng tôi ra ngoài…”
“…”
Rất nhiều người đều trở nên kích động, trong đó có không ít các vị tiền bối.
Nhưng tôi lúc này, đã không còn là Đinh Phàm nữa, tôi chỉ mang theo những cảm xúc tiêu cực của Khương Minh chuyển thế.
Việc tôi muốn làm là tìm được Mộ Dung Ngôn, đồng thời thả Mắt Thánh ra, còn ai dám cản tôi, tôi sẽ giết người đó.
Tôi mang theo Hỏa Thiên Khí cuồn cuộn, bước từng bước một về phía trước.
Khi tôi bước tới cửa, lại xuất hiện một đám yêu đạo Mắt Quỷ.
Thấy tôi xuất xiện, bọn chúng đột nhiên gào thét “Giết”.
Nhưng tôi nghĩ cũng chẳng nghĩ, ra tay chém giết.
Một nhóm hơn mười yêu đạo Mắt Quỷ này, không một ngoại lệ, toàn bộ đều chết ở trong tay tôi.
Khi tôi đẩy mở cánh cửa cuối cùng, cuối cùng lại nhìn thấy được ánh mặt trời một lần nữa.
Ánh sáng có chút chói mắt, làm tôi không thể mở mắt ra được.
Tôi xoa xoa mái tóc rất dài, nhìn xung quanh.
Đây là miệng của một hang núi.
Trong dãy núi phía xa có vô số tòa nhà và đình đài lầu các, và một tượng đá hình con mắt cao hơn mười mét.
Chỗ xa hơn nữa dường như là biển lớn, thủy triều không ngừng đánh lên, đứng ở nơi xa cũng có thể nghe thấy tiếng “rào rào rào”.
Nhưng mà bên dưới đã xuất hiện một nhóm đệ tử Mắt Quỷ.
Nói ít thì cũng có tầm một trăm người, trong tay mỗi người đều cầm binh khí, muốn giết chết tôi.
Bọn chúng phát ra những tiếng gào thét.
Nhìn thấy vậy, tôi hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị nhanh chóng giết chết bọn chúng.
Nhưng chính vào lúc này, một luồng sương đen đột nhiên hạ xuống từ trên trời, hiện ra ở trước mặt tôi.
Ngay sau đó, mấy người đàn ông xuất hiện.
Người đi đầu là một người đàn ông cao lớn.
Ông ta chính là giáo chủ của Mắt Quỷ, Viêm Tiêu.
Ông ta vừa xuất hiện thì lập tức nói với tôi: Người anh em, cậu trở lại rồi sao?”
Tôi nhìn chằm chằm ông ta, lạnh lùng đáp lại: “Đúng vậy, tôi đã trở lại rồi…”
*****
Tôi mang vẻ mặt lạnh như băng, không có bất kỳ cảm tình gì.
Nhưng sau khi Viêm Tiêu đứng đầu nghe được câu này của tôi, lại lộ ra dáng vẻ vô cùng kích động.
“Người anh em, cậu biết bây giờ cậu là ai rồi sao?”