Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2318

Chương 2318 Chương 2318

“Biết, tôi là Khương Minh, tôi trở lại rồi, tôi phải thả Mắt Thánh ra, hoàn thành sứ mệnh của tộc ta.” Tôi tiếp tục nói.

Giáo chủ Mắt Quỷ nghe xong thì sắc mặt chợt vui mừng.

“Tốt quá.” Nói xong, ông ta trực tiếp đi tới.

Khí tràng Hỏa Thiên Khí trên người tôi tản ra không có bất kỳ áp chế nào với ông ta.

Đồng thời, ông ta ôm lấy tôi.

Vỗ sau lưng tôi, nói: “Người anh em, cậu có thể trở lại thì tốt quá rồi. Tôi đã đợi cậu ba trăm năm rồi.” Viêm Tiêu rất kích động, cười nói.

Nhưng mà tôi lại không có chút vui vẻ nào.

Chỉ là có một loại cảm xúc tiêu cực đang chiếm cứ tôi.

Hơn nữa, có một ý niệm cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, tôi là Khương Minh, tôi phải hoàn thành sứ mệnh của gia tộc.

Còn những thứ khác, giống như chỉ là thoảng qua như mây khói, không thể hấp dẫn được tôi, không thể làm tâm trạng tôi dao động được.

Tôi đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, sau khi giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu ôm tôi một lát thì buông tôi ra nói: “Người anh em, cậu có thể trở về thì tốt.”

Vừa nói, ông ta vừa quay đầu nhìn về phía một lão già xa lạ bên cạnh: “Ngũ trưởng lão, dẫn anh em của tôi đi tắm rửa một cái đi…”

Lão già đó nghe thấy lời này thì rất cung kính nói: “Tuân lệnh, giáo chủ.”

Nhưng tôi lại nói với Viêm Tiêu: “Cô ấy, ở đâu…”

Trong câu nói này mang theo chút sát ý, Hỏa Thiên Khí toàn thân tôi tăng vọt.

Lúc này, tôi đã có tu vi Đạo Tôn.

Mấy trưởng lão Mắt Quỷ xung quanh thấy vậy đều vô thức bắt đầu trở nên cảnh giác, bước lên trước một bước.

Nhưng Viêm Tiêu lại giơ tay lên, tỏ ý bọn họ đừng tới gần.

Đồng thời, ông ta cũng cười nhẹ với tôi, nói: “Người anh em, cậu nói Ngôn Nhi à! Cô ấy không sao cả, lát nữa tôi bảo người dẫn cậu đi gặp cô ấy. Hai năm này khổ cho cậu rồi, nghỉ ngơi thoải mái một lát đi…”

Nói xong, Viêm Tiêu vỗ bả vai tôi, nở nụ cười nhạt.

Sau đó thân thể ông ta hóa thành một luồng sương đen, biến mất ngay tại chỗ.

Trừ ngũ trưởng lão trước đó ra, những trưởng lão khác cũng đồng thời biến mất.

Ngũ trưởng lão cũng cười nhẹ một tiếng, làm ra tư thế mời với tôi: “Chào mừng thiếu chủ trở lại, mời đi bên này…”

Tôi nhìn ông ta một cái, rất già nua, nếp nhăn trên mặt co lại với nhau.

Nhưng khí tức của người này lại vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng tôi hoàn toàn không để ý những thứ này.

Tôi nhìn về phía ông ta chỉ, sau đó trực tiếp bước qua.

Mà hơn một trăm giáo đồ Mắt Quỷ kia cũng bước đi theo.

Ngũ trưởng lão vung tay một cái, hơn một trăm người đó trực tiếp rút lui.

Đây chính là tổng bộ của tà giáo Mắt Quỷ.

Phong cảnh xung quanh rất đẹp, kề bên biển lớn.

Tôi được dẫn tới một căn phòng mang phong cách cổ kính.

Sau đó thì nghe thấy ngũ trưởng lão kia nói: “Thiếu chủ, đây chính là nơi ngài sinh hoạt thường ngày. Nhưng thiếu chủ vừa mới trở lại, có rất nhiều chỗ bất tiện, chúng đệ tử đều không quen biết thiếu chủ. Vì vậy bình thường xin thiếu chủ cứ ở lại trong phòng. Tránh cho có nhiều người bất tiện.”

Tôi không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái.

Ngũ trưởng lão chỉ cười “ha ha” một tiếng rồi nói: “Tôi xin cáo lui trước!”

Nói xong, ngũ trưởng lão xoay người, trực tiếp rời khỏi căn phòng.

Tôi lại ngơ ngác ngồi trên một chiếc ghế, không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không tới một lát, có mấy thị nữ mang quần áo và đồ dùng thường ngày đi vào.

Tôi nhìn quần áo, rồi lại nhìn chính mình trong gương.

Cực kỳ nhếch nhác, râu tóc rối bời.

Tôi sững sờ một lúc lâu rồi mới bước vào trong phòng tắm.

Sau đó máy móc, chậm chạp rửa sạch chính mình, đồng thời cũng cạo râu, biến thành dáng vẻ của trước kia.

Chẳng qua trong mắt tôi có nhiều thù hận hơn, trên mặt cũng không có chút tươi sáng và nụ cười nhẹ nào.

Tôi cứ vậy ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho đến khi trời tối, một chuỗi tiếng gõ cửa truyền tới: “Cốc cốc cốc”

“Thiếu chủ, tôi dẫn tiểu thư Mộ Dung tới gặp ngài…”

Tôi vốn đang ngẩn người, nhưng sau khi nghe thấy những chữ này, cuối cùng trên mặt tôi cũng có chút dao động về cảm xúc.

Tôi đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa lớn.

“Cạch” một tiếng. Mở cửa ra.

Tôi nhìn ra ngoài phòng, nơi đó đang đứng hai nam một nữ.

Hai người đàn ông đó đều là yêu đạo Mắt Quỷ, người phụ nữ còn lại, chính là Mộ Dung Ngôn.

Vẻ mặt Mộ Dung Ngôn lạnh như băng, cứ nhìn tôi, không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Nhưng hô hấp của tôi lại trở nên dồn dập.

Tôi cũng không quan tâm tới những thứ khác, ôm chằm lấy cô ấy.

“Ngôn Nhi…”

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại giống như là người máy vậy, vẫn không nhúc nhích, trong miệng chỉ lạnh lùng nói một câu: “Anh vẫn chưa thả Mắt Thánh ra, vẫn không phải là anh ấy, xin anh buông tay.”

Tâm thần tôi run lên, từ từ buông tay ra.

Sau đó, tôi ngây ngốc nhìn Mộ Dung Ngôn.

Chỉ trong chớp mắt, những chuyện đã trải qua giữa tôi và Mộ Dung Ngôn lại lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Biểu cảm và tính cách của Đinh Phàm bắt đầu xâm chiếm, trở lại từng chút một.

“A!” Tôi ôm lấy đầu, đau quá.

Hai tên đệ tử Mắt Quỷ ở hai bên thấy vậy thì vội vàng dẫn Mộ Dung Ngôn lùi về phía sau.

Mà ở trên gác lửng ở nơi xa, có mấy bóng người đang chăm chú nhìn chằm chằm về bên này.

Nhìn thấy tôi như vậy, người đàn ông cầm đầu đột nhiên nói một cách lạnh như băng: “Liều lượng vẫn chưa đủ, còn phải tăng thêm liều lượng.”

“Nhưng mà, nhưng mà giáo chủ. Liều lượng hôm nay đã gấp năm lần bình thường rồi. Nếu như, nếu như tăng thêm nữa, Thiếu chủ, thiếu chủ có thể sẽ vĩnh viễn mất đi lý trí, thần hồn vĩnh viễn bị gặm cắn, biến thành một công cụ chỉ có cảm xúc tiêu cực…”

Người đàn ông dẫn đầu nghe thấy vậy thì chỉ lạnh lùng cười một tiếng.

Đôi môi màu tím đóng mở nói: “Cậu ta, vốn dĩ chính là một công cụ. Ba trăm năm trước là như vậy, bây giờ, cũng là như vậy…”

Bình Luận (0)
Comment